Bác gái kia nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, miệng lẩm bẩm: "Ồ, chưa từng thấy qua người cha nào thương yêu con gái như vậy."
Trong vòng mấy ngày ở nơi đây, Du Dực thường xuyên mang theo Thanh Ti đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều ôm, hoặc là cõng lưng, Thanh Ti đi theo anh gần như không phải dùng đến chân, hầu như mọi người trong tiểu khu đều nghĩ hai người là cha con.
Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy trừ cha đẻ ra, làm gì có người nào yêu thương con gái mình như vậy, cô gái nhỏ bảy tám tuổi đi ra ngoài còn được cõng lưng rồi bế.
Du Dực không nói chuyện, cánh tay nhấc Thanh Ti lên.
Bàn tay nhỏ của Thanh Ti ôm lấy cổ anh, trên mặt mỉm cười, đây là người cha mà cô bé muốn.
Tâm tư trẻ con đơn giản nhất, cũng như mẫn cảm nhất, so với người trưởng thành thì những đứa trẻ càng có thể cảm nhận được người nào tốt hay xấu, người nào đối với nó thật sự tốt, bản thân chúng đều phân biệt được.
Cô bé có thể cảm giác được Du Dực đối với mình rất tốt.
Trong lòng cô bé, chú Du tuy rằng bình thường nói không nhiều lắm, lúc cười cũng không nhiều, thế nhưng... cùng chú ở một chỗ, cô bé lại cảm thấy thật là ấm áp, không thấy sợ hãi một chút nào.
Bộ dáng của chú Du chính là người cha mà cô bé muốn.
Tuy rằng, sau ngày đó mẹ bảo không nên nói như vậy nữa, thế nhưng cô bé nghĩ mình lén lút mong muốn trong lòng là được.
Buổi tối lúc đi ngủ, Thanh Ti đều vụng trộm cầu nguyện, hy vọng có một ngày nguyện vọng này của cô bé sẽ trở thành sự thật, hy vọng chú Du có thể đối xử tốt với mình, cũng đối tốt với mẹ như vậy, hy vọng bọn họ có thể ở cùng nhau, hy vọng người cha xấu xa kia đừng trở lại, vĩnh viễn đừng trở lại.
Du Dực ôm Thanh Ti rời đi được mười phút, đi vào trước một sạp trái cây hỏi: "Thanh Ti, muốn ăn quả gì?"
Thanh Ti nhìn tới nhìn lui một vòng, nói: "Quả táo."
Du Dực thả cô bé xuống, nhặt lên mấy quả táo, "Còn muốn ăn gì nữa?"
Ánh mắt Thanh Ti vụng trộm liếc nhìn dưa hấu, lắc đầu: "Không có, chỉ cần táo là được rồi."
Du Dực xoa xoa đầu cô bé: "Có phải mẹ con nói về sau đi cùng chú ra ngoài, không được đòi hỏi bừa bãi cái gì phải không?"
Thanh Ti cúi đầu xuống, xoắn lấy bàn tay nhỏ bé: "Mẹ nói đúng."
Nhiếp Thu Sính nói với cô bé, lúc theo Du Dực ra ngoài không thể luôn hao phí tiền của chú Du, chú ấy kiếm tiền cũng không dễ dàng gì.
Du Dực mỉm cười: "Ừ, mẹ con nói rất đúng, nhưng mà chú muốn mua cho con, phải làm sao bây giờ?"
Thanh Ti cắn cắn môi: "Nhưng mà..."
Du Dực ấn cái mũi của nó: "Vậy nói với mẹ là chú muốn ăn là được rồi."
Anh để cho chủ sạp cân một quả dưa hấu, hai cân quả táo.
Lấy đồ xong, thân thể cao lớn của Du Dực ngồi xổm xuống, "Tới đây, lên nào, chú cõng con về."
Thanh Ti lắc đầu, "Chú sẽ mệt lắm đó, để con xách giúp chú."
Nói xong liền thò tay muốn cầm táo giúp Du Dực.
Du Dực đương nhiên sẽ không để cho cô bé xách, một đứa bé nhỏ như vậy có thể nói ra lời ấm áp như thế đã làm cho Du Dực thấy cảm động lắm rồi, thời điểm anh ở Du gia chưa từng cảm thấy thoải mái như bây giờ, cùng mẹ con họ ở một chỗ thấy mỗi ngày đều thật vui vẻ, quãng thời gian như thế này mới thật sự gọi là cuộc sống.
Ở Du gia chỉ luôn cảm thấy tình người lạnh như băng, cho dù là trái tim nóng bỏng cuối cùng cũng sẽ dần trở nên lạnh lùng.
Nhưng Thanh Ti không giống như vậy, đứa nhóc như thế sao anh có thể không yêu thương, cho dù không phải là con gái ruột mình thì sao chứ? Huyết thống thật sự quan trọng như vậy sao?
Trong lòng anh, Thanh Ti đã là con gái của anh rồi.
Anh xoa mái tóc cắt ngang trán của Thanh Ti: "Chú không mệt, con nhẹ như trái dưa hấu này thôi."
Truyện convert hay : Huyền Môn Đệ Nhất Thầy Tướng