Cô cắn răng nghiến lợi nói: “Hừm bà muốn xem thử là tên nào không có mắt, giờ này gọi điện đến, làm phiền bà ngủ, bà sẽ...”
Giọng nói tức giận Tô Ngưng Mi, bỗng im bặt, cô vừa nhìn thấy tên trên đó, đã vội ngồi bật dậy.
Là... là... anh ấy, là Hạ An Lan gọi đến?
Trời ơi trời ơi, phải làm sao đây, lát nữa khi nghe, nên dùng giọng điệu như thế nào đây? Mở miệng phải nói những gì trước? Có cần hỏi anh ấy đã ăn cơm chưa không?
Tô Ngưng Mi trong phút chốc trong đầu bỗng xuất hiện rất nhiều câu hỏi, thời gian từng giây trôi qua, còn không nghe chắc sẽ cúp mất, cô hít thở sâu một cái, bắt máy: “Alo...”
“Về đến nhà chưa?”
Giọng nói trầm ấm của Hạ An Lan truyền đến, tai của Tô Ngưng Mi như sắp tan ra.
Cảm giác đó, hình như anh đã bước vào trong tai cô, nhẹ nhàng a một tiếng, da gà trên người dường như nổi hết cả lên.
Khoảnh khắc này trong đầu Tô Ngưng Mi gần như trống rỗng, những vấn đề cô vừa nghĩ, đã hoàn toàn biến mất, cô khẽ gật đầu: “Ừm, đã, đến nhà rồi, em vốn định gọi điện cho anh, nhưng sợ anh đang bận, sẽ làm phiền anh, nên chưa dám gọi.”
Giọng nói êm dịu của Tô Ngưng Mi, vì bị làm ồn tỉnh giấc, nên có hơi khàn một chút, cách chiếc điện thoại nghe ra, đặc biệt êm tai.
Hạ An Lan cảm thấy cơ thể có hơi nóng, bước đến bên cửa sổ, điện thoại kẹp trên cổ, dùng cánh tay duy nhất có thể dùng kéo rèm cửa lên, mở cửa sổ ra, gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, anh mới cảm thấy thoải mái một chút.
“Đã bận cũng tương đối rồi, rất nhiều chuyện xử lý tận gốc, phải làm rõ nguyên nhân ở đâu, đợi đến khi thật sự thực hiện, sẽ dễ dàng hơn. Hôm nay... anh không thể về tiễn em, xin lỗi. Em không trách anh chứ?”
Hạ An Lan cúi đầu nhìn cánh tay của mình, bác sĩ nói anh bị gãy xương rất nghiêm trọng, thanh nẹp phải cố định thêm vài ngày. Mấy ngày nay, anh mặc quần áo, rửa mặt, đều là vấn đề.
Hạ An Lan đột nhiên có chút hối hận, nên để Tô Ngưng Mi biết mới đúng.
Như vậy cô có thể ở lại chăm sóc anh thêm vài ngày, nhưng anh vẫn để cô đi.
Ôi... Ai nói anh không có lương tâm, rõ ràng anh vẫn rất lương thiện!
Tô Ngưng Mi vội lắc đầu: “Sao lại trách anh chứ, anh đâu có sai gì. Nếu vào ngày bình thường, chắc em sẽ trách anh, nhưng lần này thì không giống, trận bão lần này đi qua, Hải Thành xem như gặp một kiếp nạn. Sau kiếp nạn có rất nhiều vấn đề, đều cần anh quyết sách. Dù sao bá tánh trong cả thành phố, đều cần anh chăm lo. Anh bận công việc, em có thể hiểu, anh không cần áy náy. Hơn nữa... cũng không phải là, cả đời không gặp lại nữa.”
“Đúng, không phải cả đời không gặp lại nữa, có phải anh đã làm em tỉnh giấc không?”
Tô Ngưng Mi vội phủ nhận: “A... Đâu có, lúc nãy em ở trong nhà vệ sinh, thế nên, mới nghe điện thoại lâu như vậy.”
“Anh đã ăn tối chưa?”
“Ăn rồi, nhưng, so với cơm mà em nấu, đúng là thua xa.”
Nụ cười trên mặt Tô Ngưng Mi như không thể che giấu được, xem đi xem đi, hình tượng của cô trong lòng anh dù cho không được tốt, nhưng ít nhất cô vẫn có tay nghề tốt.
Ôi, chỉ trách lúc đó ở Hải Thành, nguyên liệu có thể dùng quá ít, nếu không, cô đã có thể khiến Hạ An Lan ăn, đến mức nuốt mất lưỡi.
Món ăn sở trường của cô, vẫn chưa có thời gian phát huy, nếu có thời gian, đúng là phải để Hạ An Lan nếm thử, ngon nhất, là kiểu ăn nhớ mãi không quên.
Muốn được ăn nữa, hừ hừ hừ, đến cưới em đi!
Cách nghĩ này khiến Tô Ngưng Mi run lên một chút, vội lắc đầu, phải ném suy nghĩ tà niệm này khỏi đầu.
Truyện convert hay : Trọng Sinh Sau Thành Hoàng Thúc Lòng Bàn Tay Sủng