Dù sao, cô cũng… không có gì chột dạ. Anh ấy muốn đến, thì cứ đến đi.
Huống hồ lần trước trong điện thoại cô đã nói, nếu anh đến, cô sẽ mời anh ăn cua.
Người ta đến thật thì cô lại muốn chạy.
Lúc này Tô Ngưng Mi còn chưa biết, cả nhà mọi người đều đang nhìn cô, đặc biệt là bà Tô, ánh mắt đó, cực kỳ yêu thương, hận không thể lập tức nhìn thấy Tô Ngưng Mi ly hôn rồi kết hôn, đặt chân lên chuyến xe hạnh phúc trong đời người.
...
Sau bữa tối, chơi với mấy đứa cháu một lúc, Tô Ngưng Mi mới trở về phòng.
Cô cầm lấy điện thoại, xem đi xem lại hết lần này đến lần khác, điện thoại vốn đầy pin, đã bị cô chơi đến giảm còn một nửa pin. Cô vẫn chưa có đủ dũng khí để gọi cho Hạ An Lan.
Cuối cùng cứ nhìn thời gian dần trôi qua, đã sắp 10 giờ rồi, nếu còn không gọi, chắc là, người ta cũng phải nghỉ ngơi rồi.
Tô Ngưng Mi hít sâu một hơi, bất kể thế nào, cứ gọi đi.
Cô đợi khoảng mười mấy giây, cuối cùng cũng có người nhấc máy.
“Alo...”
Tô Ngưng Mi nghe thấy giọng của Hạ An Lan, tay run lên: “Alo... Là em!”
“Sao vậy, có chuyện gì à?”
Giọng của Hạ An Lan hơi lạnh nhạt, có chút xa cách, nghe giống như đang ở văn phòng vậy. Trong lòng Tô Ngưng Mi có hơi thất vọng. Lần trước gọi điện không phải như vậy, là vì cô quyết định ly hôn mà không nói anh biết sao? Vậy anh cũng nhỏ mọn quá rồi.
Huống hồ, anh… anh cũng không thích cô, nói hay không, hình như cũng chẳng quan trọng lắm?
Lúc đó cô không nói, chỉ vì cảm thấy, cô muốn ly hôn, sau đó có thể đi tìm anh mà không cần lo lắng gì.
Ngón tay Tô Ngưng Mi cào cào đầu giường, lắc đầu: “Cũng, chẳng… chẳng có chuyện quan trọng gì. Tối nay lúc ăn cơm, anh em nói, thứ bảy này anh sẽ đến nhà em dùng cơm.”
“Ừm, hôm đó đúng dịp phải đến Tô Thành dự một cuộc họp, họp xong chắc sẽ có thời gian, đi thăm bác trai bác gái một chút.”
Giọng nói Hạ An Lan bình tĩnh chẳng chút lên xuống, lạnh lùng, giống như ngọn gió đêm của những ngày vào thu vậy, nghe cũng làm tâm can của Tô Ngưng Mi sắp đóng băng rồi.
“Ờ... Thật ra, hôm đó em...” Tô Ngưng Mi muốn giải thích với anh, hôm đó vì sao cô không nói cho anh biết, nhưng lại cảm thấy, sau khi nói hình như tỏ ra có chút dốc sức quá.
Hơn nữa, Hạ An Lan gọi điện cho anh cô, cũng chẳng có gì sai, họ là bạn tốt, gọi điện là việc rất bình thường.
Hạ An Lan: “Hôm nào?”
Tô Ngưng Mi ủ rũ cúi đầu: “Cũng không có gì, hôm nay em muốn cảm ơn anh, đã nói cho anh em biết tin Nhạc Bằng Trình sắp về nước. Còn nữa, em muốn hỏi, anh có thích hoặc muốn ăn món gì không, đợi khi anh đến... em làm cho anh ăn.”
Lần này khi nói chuyện với cô câu nào cũng đều ngắn như vậy, dường như nói thêm một chữ, sẽ bị thu tiền vậy.
Anh ấy, xem ra không muốn nói thêm gì với cô.
Nếu đã thế, cô cũng không tiện tiếp tục làm phiền anh.
Hạ An Lan điềm đạm nói: “Không cần khách khí, anh sao cũng được.”
“Vậy...” Tô Ngưng Mi cắn ngón tay, không lẽ anh ấy chẳng còn gì khác có thể nói sao? Mới qua mấy ngày, anh đã đối xử xa lạ với cô như vậy.
Cô thầm thở dài một tiếng: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”
“Được.”
Đặt điện thoại xuống, Hạ An Lan quét mắt qua quan viên đang ngồi hai bên, giọng nói lạnh lùng còn hơn gió cuối thu, khi sắp vào đông nữa: “Tiếp tục, hôm nay nếu không thảo luận ra một kết quả, thì đừng hòng tan họp.”
Thư ký ngồi bên cạnh, thở cũng không dám thở.
Vừa nãy cậu cầm điện thoại của Hạ An Lan, nhìn thấy tên người gọi đến đã nhắc nhở cậu, khiến trong lòng cậu sợ hãi!
Truyện convert hay : Có Một Không Hai Thần Tư