Lần này Diệp Kiến Công nhắc nhở, ông ta dặn đi dặn lại phải âm thầm điều tra, chẳng những phải tìm được Nhiếp Thu Sính, còn phải tìm được nhóm người mất tích lúc trước.
Thế nhưng, nhóm người thứ hai đi được hai ngày cũng giống như nhóm người thứ nhất, lần nữa lại không có tin tức, làm cách nào cũng không liên lạc được, không biết sống hay chết.
Bởi vì lần này Du Dực vẫn dùng thủ đoạn như cũ, khiến cho bọn họ bị bắt, tội danh là ăn cắp, còn giở trò lưu manh đối với phụ nữ, ý đồ cưỡng hiếp, anh đã cùng với cục trưởng Sở âm thầm thông qua rồi, không cần tiết lộ tin tức hai nhóm người bị bắt này ra ngoài.
Cũng không cần thẩm vấn, không cần kết tội, tạm giam giữ.
Mà Du Dực cũng hết sức chú ý Yến Tùng Nam ở bên kia, tình hình điều trị của hắn có vẻ không tốt. Ngày đó, thời gian bị trói quá dài, máu không lưu thông dẫn đến hoại tử, bác sĩ muốn cắt đi nhưng hắn sống chết không đồng ý, vậy cũng chỉ có thể kéo dài.
Dù sao, trong thời gian ngắn, hắn không thể nào ra ngoài gây nên sóng gió.
Hơn nữa, tính ra cũng đã đến lúc không phải là tìm đến Nhiếp Thu Sính gây phiền toái nữa mà là đi tìm Diệp gia, bây giờ hắn đối với Diệp gia đã hận thấu xương rồi.
...
Sau khi nhóm người thứ hai lại lần nữa biệt tăm không có tin tức, rốt cuộc Diệp Kiến Công cũng ý thức được việc này không tầm thường.
Nếu như chỉ là trùng hợp thì còn đỡ, nhưng hai lần đều như vậy thì hẳn không phải là chuyện ngẫu nhiên.
Huyện Bình nhỏ kia có vấn đề, nước ở đây có vẻ sâu.
Sau khi ông ta do dự liền gọi điện thoại cho bên kia.
"Thật có lỗi, phái người hai lần, chẳng những không tìm được Nhiếp Thu Sính, người của tôi đến hôm nay cũng không biết sống hay chết nữa."
"Ông làm tôi quá thất vọng rồi, tôi tin tưởng ông như vậy, bảo ông giúp tôi đi làm chuyện này, vậy mà ông..."
Diệp Kiến Công nói: "Cho tôi cơ hội một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không khiến cô thất vọng, chuyện Nhiếp Thu Sính là tôi đã tính sai."
"Nếu như không tìm được cô ta cũng không cần gọi điện thoại cho tôi nữa, nếu như ông muốn gọi điện thoại cho tôi, tốt nhất là nên nói cho tôi biết Nhiếp Thu Sính đã chết."
"Tôi hiểu."
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Kiến Công cho gọi thủ hạ đắc lực nhất của mình đến.
Ông ta nói: "Tôi vốn cho rằng Nhiếp Thu Sính chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, không có năng lực gì, nhưng hôm nay nhìn lại, là tôi quá sơ suất, đánh giá thấp đối thủ. Có điều, hai nhóm người mất tích cũng khiến tôi xác định một chuyện, Nhiếp Thu Sính chắc chắn ở ngay tại huyện Bình, bên cạnh cô ta nhất định có người lợi hại giúp đỡ, cậu tự mình đi một chuyến, xem thử rốt cuộc là thần thánh phương nào đang giúp đỡ cô gái kia?"
Hiện tại Diệp Kiến Công bắt đầu nhớ đến, lúc ấy Yến Tùng Nam nói là có một người đàn ông đem Nhiếp Thu Sính mang đi.
Mấy ngày nay ông ta vẫn luôn không để ý người đàn ông kia, nhưng bây giờ ông đột nhiên cảm nhận được, có lẽ người đàn ông ấy không đơn giản.
Sau khi Diệp Kiến Công sai bảo thủ hạ của mình lại nói với người hầu: "Đi, gọi Linh Chi đến cho tôi."
Những ngày này, Diệp Linh Chi vẫn luôn ở tại Diệp gia, Diệp Kiến Công là chủ nhân Diệp gia, cho dù là không muốn cô ta cũng phải vội vàng tới.
Sau khi nhìn thấy Diệp Kiến Công, cô ta gọi một tiếng: "Bác."
"Bây giờ con lập tức đi tìm Yến Tùng Nam đi."
Diệp Linh Chi nhíu mày, kêu: "Bác, con không đi..."
Diệp Kiến Công lạnh lùng nói: "Con phải đi, hỏi cho rõ ràng người đàn ông lúc trước cứu Nhiếp Thu Sính đi là ai, bộ dạng trông như thế nào?"
Diệp Linh Chi sợ tới mức rụt cổ lại: "Bác... con không muốn, dù thế nào con cũng không đi..."
"Không phải do con quyết định, người đâu, tới đưa Diệp Linh Chi bắt đi cho tôi."
Lập tức có hai người tiến đến kéo Diệp Linh Chi đi ra ngoài, cô ta hét lên: "Bác. bác..."
Diệp Kiến Công nhìn cô ta bị tóm đi, ông ta hừ lạnh một tiếng: "Nhiếp Thu Sính, tôi muốn nhìn xem ai có thể bảo vệ được cô cả đời?"
Truyện convert hay : Bất Phàm Thôn Nhỏ Y