“Anh ơi, anh yên tâm đi, anh ấy còn không lo lắng, thì sao em phải lo? Hơn nữa, anh ấy… có thể xử lý ổn thỏa, anh cứ yên tâm đi.”
Anh cả nhà họ Tô trợn mắt với cô: “Ồ, bây giờ có Hạ An Lan rồi, không cần anh trai nữa có phải không?”
Tô Ngưng Mi cười hihi: “Sao lại thế được, anh ấy… làm sao có thể bì được với anh đúng không? Em chỉ không muốn gây phiền phức cho anh mà thôi! Dù anh ấy cũng đến đúng lúc, không dùng thì phí, hơn nữa…. đây, không phải vừa đúng là cơ hội tốt để khảo sát anh ấy hay sao?”
Ánh mắt Hạ An Lan lúc đó bỗng có chút ức chế.
Anh trai cô tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật là không muốn gây phiền phức cho anh?”
Tô Ngưng Mi gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, đúng vậy, em biết anh cả rất bận. Anh xem vì em mà đêm hôm phải đi đường xa đến đây, vất vả quá!”
Anh trai cô thừa biết cô đang nịnh nọt mình, có điều, em gái bây giờ đang hoàn toàn đứng về phía Hạ An Lan, anh có nói gì cũng vô ích, liền nghiêm mặt nói: “Coi như cô còn có chút lương tâm.”
Tô Ngưng Mi vội vàng kéo anh lên lầu: “Nào, anh cả, anh mau đi nghỉ đi, cả đêm không ngủ rồi đúng không. Hôm nay thật sự khiến anh vất vả quá rồi. Thím giúp việc đi chợ rồi, đợi làm xong bữa sáng, em sẽ gọi anh.”
Anh trai cô thật sự cũng rất mệt, lo lắng cả một đêm, cứ sợ mình đến muộn mất, em gái và cháu trai sẽ bị tên khốn kia bắt nạt.
Trên máy bay đau đầu ba bốn tiếng đồng hồ, không chợp nổi mắt.
Đến nhà họ Nhạc, còn chưa nghỉ ngơi, đã bắt quả tang Hạ An Lan và em gái mình, còn thời gian đâu mà nghỉ ngơi.
Anh gật đầu: “Ừ!”
“Anh, anh yên tâm đi, Nhạc Bằng Trình sẽ không đến nữa đâu, anh ngủ lâu vào nhé.”
Anh cả nhà họ Tô lườm Hạ An Lan: “Bây giờ tôi lại không lo lắng Nhạc Bằng Trình nữa, tôi lo cô đấy.”
Tô Ngưng Mi trả vờ ngây thơ: “Em? Hihi, em không sao, ai dám làm gì em chứ.”
“Anh cứ yên tâm nghỉ ngơi, bọn em ra ngoài đây.” Hạ An Lan khoác vai Tô Ngưng Mi ôm cô đi ra ngoài, rồi đóng cửa vào.
Vừa ra ngoài, Hạ An Lan đã nhấc bổng Tô Ngưng Mi lên, quay người bế thẳng cô vào phòng anh.
Anh đặt cô lên giường, cô lăn sang một bên, “Anh xem, không sớm nữa rồi, hay là em… xuống nhà chuẩn bị làm bữa sáng nhé.”
Hạ An Lan nắm lấy cổ tay cô: “Cái đó không quan trọng, sáng nay em không có gì muốn nói với anh sao?”
“Cái đó… em, em… tối qua e hèm… em, không trách em được, do anh… quyến rũ em!” Tô Ngưng Mi nói lí nhí.
“Nhưng em đâu có kiềm chế được?”
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu lườm anh một cái: “Em mà kiềm chế được thì mới lạ, anh cái đồ yêu…, rõ ràng chỉ tồn tại để giết chết ý chí của người ta. Em… em mà kiềm chế thật sự, thì chắc anh khóc mất.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Em nói đúng, may là em vẫn có chút sức hấp dẫn với anh. Mi Mi, trong lòng em, anh không quan trọng sao?”
Cậu hỏi này thật sự rất khó trả lời, giống như con gái vẫn thường hay hỏi người yêu mình: Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?
Nói không khéo, thì đắc tội với cả hai.
Tô Ngưng Mi bỗng nghĩ ra: “Ai dà, mặt anh sưng đến thế kia rồi, em đi lấy thuốc bôi cho anh.”
Tô Ngưng Mi vừa muốn ngồi dậy, đã bị Hạ An Lan đè lại xuống, ngã nhào xuống giường: “Thật sự không quan trọng bằng anh trai em sao?”
Truyện convert hay : Sung Sướng Nông Nữ: Tướng Quân Vô Hạn Sủng