“Tất nhiên các cháu, cũng là một cá thể độc lập, một người sống sờ sờ ra đó, không phải là một đồ vật để có thể tùy tiện sắp đặt, tất nhiên không thể yêu cầu mỗi người đều phải giống nhau.”
Nhạc Thính Phong không nói gì, cậu không nhìn Hạ An Lan, nhưng cậu rất chăm chú nghe.
Hạ An Lan cười nói: “Về học tập, đương nhiên cháu không bằng các bạn học giỏi, cũng không nghe lời như chúng nó, thế nhưng, đây là tất cả tiêu chí đề đánh giá một đứa trẻ tốt hay xấu sao? Dù sao thì chú cảm thấy không phải thế. Theo chú thì, cháu xuất sắc hơn các bạn đó, bởi vì cháu có một thứ mà có lẽ đến khi trưởng thành rồi các bạn ấy cũng không có được, cháu có biết là gì không?”
Những lời nói đó của Hạ An Lan không thể được coi là không gây sốc cho Nhạc Thính Phong.
Từ nhỏ đến lớn, những gì cậu nghe được từ thầy cô giáo hay phụ huynh toàn chỉ là, con phải nghe lời cô giáo, nghe lời bố mẹ, phải chăm chỉ học hành, không được trốn học, không được đánh nhau, không thì con sẽ là một đứa trẻ hư!
Tất cả các thầy cô giáo đã từng dạy cậu đều sẽ nói: Nhạc Thính Phong, em là đứa học trò nghịch ngợm nhất, không biết điều nhất, hư nhất mà cô từng dạy!
Chưa có ai nói với cậu rằng: Nhạc Thính Phong, em rất tốt, em rất xuất sắc!
Trong một thời gian dài như vậy, Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy, có lẽ cậu là một người rất tồi tệ.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên nghe thấy Hạ An Lan nói vậy, Nhạc Thính Phong thật sự tưởng rằng mình nghe nhầm rồi!
Một lúc sau, cậu mới lên tiếng hỏi: “Đây là chú đang… trêu cháu đúng không?”
Bản lĩnh trêu trọc qua mắt người khác của Hạ An Lan, Nhạc Thính Phong đã được chứng kiến rồi, bây giờ cậu cũng không chắc chắn được rằng, có phải Hạ An Lan đang… gạt cậu hay không?
Hạ An Lan cười to lên: “Đồ ngốc, cháu có biết gạt người khác mệt thế nào không. Nếu đến cả người nhà mà chú còn qua mắt, thì có lẽ chú đã hói từ lâu rồi, làm sao mẹ cháu còn để mắt đến chú được? Haizz, cháu còn muốn nghe nữa không?”
Nhạc Thính Phong nghi ngờ nhìn anh, do dự một lúc,nói: “Thế… chú… đi.”
Cậu vẫn còn muốn nghe xem, Hạ An Lan chuẩn bị gạt cậu thế nào nữa.
Trên người cậu rốt cuộc có ưu điểm gì, xem xem lão hồ ly già này có nói được ra không.
Hạ An Lan nói với cậu: “Dũng cảm, can đảm, biết gánh vác, có trách nhiệm… những thứ đó, đều là những phẩm chất cực kỳ quan trọng của một người đàn ông, thậm chí có thể nói rằng, những phẩm chất đó sẽ quyết định xem họ có phải là một người đàn ông thành công, xuất sắc hay không. Bình thường nếu người đàn ông có được một hai điểm thôi, thì đã là không tồi rồi, nhưng cháu có tất cả!”
Nhạc Thính Phong vô cùng kinh ngạc, không… phải chứ, nghĩ về cậu tốt như vậy? Cậu xuất sắc đến vậy sao?
Lão hồ ly này gạt cậu quá ghê gớm rồi sao? Cậu cũng hơi bị tin rồi đấy, cậu đã bắt đầu cảm thấy mình có vẻ rất tốt!
Nhạc Thính Phong nghi ngờ nhìn Hạ An Lan, “Chú… làm sao cháu tin được những lời chú nói đây? Chú đang trêu đùa cháu đúng không?”
Hạ An Lan cười nói: “Tại sao chú phải lừa cháu, cháu là một đấng nam nhi, chú đã là cha dượng của cháu rồi, cháu có trách nhiệm chỉ dạy cho cháu, lúc cần trách mắng thì vẫn trách mắng, nhưng cũng vẫn phải nói thật. Lòng can đảm của cháu thể hiện khi đối diện với bốn vị phụ huynh quá quắt đó, cháu không sợ hãi, cháu rất dũng cảm đối diện trực tiếp với họ. Con trai, cháu có biết không, không phải ai cũng được như cháu đâu, trước quân địch nhiều hơn mình gấp nhiều lần, mà mặt vẫn không hề đổi sắc. Cháu can đảm chiến đấu với bọn họ, đó là dũng khí mà người khác không có được. Khi bọn họ xúc phạm mẹ cháu, cháu biết được mình phải làm gì, cần làm gì, cháu hiểu rằng bảo vệ mẹ là trách nhiệm của cháu. Không để mẹ bị người khác lăng mạ, là trọng trách mà một trang nam tử, một đứa con trai cần phải gánh vác!”
Truyện convert hay : Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương