Anh cả Tô đã chuẩn bị xong lời để nói nhưng trong nháy mắt đã nghẹn luôn. Anh lập tức cảm thấy mình chẳng giống con đẻ của bà tí nào, Hạ An Lan đã nói gì với lão thái thái vậy?
Anh cả Tô nói: “Mẹ, mẹ không biết bên này đã xảy ra chuyện gì đâu, con…”
Bà Tô lại ngắt lời: “Con cái gì mà con, con nói xem, một ông bác cả như con sao chẳng có mắt nhìn gì thế hả? Mau trở về, đừng có lý do lý trấu, nhanh nhẹn một chút. Mẹ nói với con này, nếu con dám lãng phí thời gian của An Lan và Mi Mi thì mẹ đánh chết con. Con cũng thật là, An Lan bận bịu như thế, vất vả lắm mới tới Lạc Thành được, con còn chạy tới làm gì hả?”
Bà Tô cực kỳ gấp gáp, lần trước Tô Ngưng Mi về Lạc Thành, Hạ An Lan về Hải Thành, hai người cách xa ngàn dặm khiến cho bà cực kỳ lo lắng. Giờ vất vả lắm quan hệ của hai người mới được xác định, nếu phải xa nhau nữa, chỉ sợ tình cảm sẽ phai nhạt.
Mấy ngày nay bà luôn rất lo lắng, đến tận sáng nay nhận được điện thoại của Hạ An Lan, bà vừa nghe anh tới Lạc Thành rồi thì lập tức rất vui vẻ.
Nếu Hạ An Lan muốn ai đó thích mình thì sẽ có thể làm cho người đó một lòng một dạ với mình, thích đến không thể thích hơn được.
Bà Tô chính là người như thế, có con rể như thế rồi thì con cái gì đó đều vứt hết sang một bên.
Hạ An Lan ở trong điện thoại thuận miệng nói một câu rằng anh cả coi anh như người ngoài, còn đánh anh một cú, đương nhiên, anh là một người đàn ông nên cũng chẳng cảm thấy đau gì.
Lúc bà Tô nghe xong chuyện đó liền thấy đau lòng, càng cảm thấy thằng con mình ở Lạc Thành chỉ càng gây rối, nói gì thì nói bà cũng không thể để nó tiếp tục ở đó được nữa.
Lúc đó, bà nói để bà gọi điện thoại nhưng Hạ An Lan đã ngăn lại.
Lúc đó, anh nói với bà rằng: Bác gái, bác đừng gấp, anh ấy cũng không cố ý mà. Huống hồ, anh ấy suốt đêm không ngủ đi tới đây cũng là vì lo lắng cho Mi Mi, cũng rất vất vả rồi. Giờ anh ấy đang nghỉ ngơi, đừng đánh thức anh ấy. Huống hồ, chuyện này cũng không liên quan tới anh ấy, đáng lẽ cháu phải nói với hai bác một lời trước!
Bà Tô càng thêm hài lòng về Hạ An Lan, còn thuận miệng mắng thằng con mình thêm mấy câu.
Thời cơ tốt như thế mà thằng con không có mắt nhìn của bà lại chạy tới phá hỏng.
Bà Tô nhìn thời gian, cảm thấy đã đến giờ ăn trưa, chắc con trai cũng dậy rồi nên vội vàng gọi điện thoại. Bà không muốn để cho thằng cả nhà mình ở lại Lạc Thành thêm một giây nào nữa.
Thấy sắc mặt của anh cả Tô thay đổi, Hạ An Lan biết chuyện của mình đã được xử lý, khóe môi không khỏi cong lên thành nụ cười.
Ai nha, anh cả đừng có trách em, anh ở đây đúng là hơi vướng rồi!
Làm chậm trễ việc bồi đắp tình cảm của chúng em.
Cho nên anh phải đi đi, để em rể đưa tiễn anh, bữa cơm trưa nay chính là cơm chia tay đó.
Anh cả Tô cảm thấy Hạ An Lan này là người lắm mưu nhiều kế nên muốn ở lại đây quan sát, ai bảo em gái anh là đồ ngốc chứ.
Nếu anh không ở lại đây, quỷ mới biết Hạ An Lan sẽ mâm mê Mi Mi thành cái dạng gì nữa.
“Mẹ, mẹ cũng biết là Nhạc Bằng Trình đã quay về rồi, con tới đây là để…”
Bà Tô hoàn toàn không có tâm tư nghe anh nói gì cả: “Được rồi, được rồi, con nói con xem, bình thường thông minh đáo để, sao hôm nay lại ngốc như thế hả? Nhạc Bằng Trình đã trở lại thì cũng đã có An Lan rồi, có nó ở đấy thì thằng kia có thể làm được gì? Con ở đấy làm gì hả, đừng làm điều thừa thãi nữa. Có con ở đó, Mi Mi và An Lan làm sao có thể tự nhiên được hả? Giờ con nghe mẹ nói, con đừng làm cái gì hết, ăn xong một bữa thì lập tức trở về cho mẹ, đừng ở đó quấy rối nhà người ta bồi đắp tình cảm.”
Truyện convert hay : Chiến Thiếu, Một Sủng Rốt Cuộc!