Hạ An Lan ôn nhu nói với cô: “Em đi nghỉ ngơi trước đi. Anh phụ đạo cho Thính Phong xong, anh sẽ về phòng.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, ngay lập tức nghĩ đến buổi tối hôm qua: “Được…”
Nhạc Thính Phong ở bên cạnh nghe xong cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Lão hồ ly này!!!
Tô Ngưng Mi đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Hạ An Lan gõ nhẹ vào mặt bàn, cười nói: “Bắt đầu thôi. Con trai, vừa nãy những lời con nói với mẹ con, con không thể nói lời không giữ lấy lời!”
Chuyện học hành của Nhạc Thính Phong, Hạ An Lan cảm thấy bất luận thế nào cũng phải hướng cậu bé đi vào con đường đúng đắn.
Mặc dù nói thành tích học tập của một người không thể đại biểu người đó có thể thành công hay không.
Nhưng kiến thức, tri thức và học thức là những thứ không thể thiếu của một người thành công. Năm nay cậu bé 12 tuổi chính là độ tuổi đặt nền móng căn bản, nhất định phải cho cậu sự chỉ dẫn đúng đắn thì con đường tương lại của cậu bé mới thuận lợi.
Anh là bố dượng của cậu bé, anh nhất định phải có trách nhiệm trong chuyện này.
Nhạc Thính Phong ngửa mặt về phía sau, liếc nhìn anh nói: “Vừa nãy, tôi nói cái gì nhỉ? Sao tôi không nhớ…”
Hạ An Lan sớm đã biết cậu bé sẽ nói như thế, anh điềm đạm nói: “Nếu như ta là con, trước tiên ta sẽ nghĩ bây giờ không biết mẹ con có đang đứng ngoài cửa nghe trộm động tĩnh trong này không?”
Nhạc Thính Phong chậm chạp ngồi ngay ngắn lại: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, mau bắt đầu đi.”
Nếu như mẹ cậu đang ở bên ngoài nghe lén, nghe thấy cậu nói với Hạ An Lan như thế, đoán chừng lúc mẹ vào phòng sẽ không dùng tay đánh cậu nữa mà là trực tiếp cầm gậy đánh.
Khóe môi Hạ An Lan cong lên, chiêu này đúng là hiệu quả.
“Con làm lại câu hỏi vừa nãy ba giảng cho con trước đã, làm theo tư duy của con.”
Nhạc Thính Phong không muốn chút nào, nhưng cậu bé cũng hết cách, dù sao cũng không thể để mẹ vào đánh mình được.
Cậu bé nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, cầm bút viết từng nét vào vở luyện tập, mỗi nét đều ấn xuống rất mạnh, lực mạnh đến nỗi ngòi bút làm thủng cả giấy.
Nhạc Thính Phong muốn câu giờ nên cố ý viết rất chậm. Hạ An Lan phát hiện ra, anh cũng không giục, chỉ chậm rãi nói: “Không sao, con từ từ viết, dù sao ba cũng không vội, dẫu sao mai ba cũng không phải đi làm. Tối nay, ba cùng con làm xong bộ đề này, ba thức đêm cũng không vấn đề gì.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng. Xem như ông lợi hại.
Hạ An Lan không phải đi làm nhưng sáng mai cậu bé vẫn phải đi học. Nếu như thực sự câu giờ đến sáng mai, ông ta ra khỏi phòng này sẽ có thể về phòng ngủ, còn cậu thì quần áo không kịp thay, chỉ kịp đi giày đã phải cút ra khỏi nhà rồi.
Nhạc Thính Phong buộc lòng phải tăng tốc độ làm bài, viết lần lượt từng bước giải ra, cuối cùng là đến đáp án.
Cậu bé đẩy cả vở luyện tập và bút đến trước mặt Hạ An Lan, cũng không nói năng gì, hất hàm, khuôn mặt non nớt đầy vẻ ngạo mạn giống như muốn nói, câu hỏi dễ như vậy đối với bản thiếu gia mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Hạ An Lan cầm vở luyện tập lên xem qua. Anh không thể không thừa nhận tên nhóc Nhạc Thính Phong này có đầu óc thông minh không kém bất kỳ ai.
Câu hỏi này không quá khó nhưng cũng không phải là dễ.
Vừa nãy anh mới giảng cho cậu bé nghe một lượt, nhưng rõ ràng là cậu bé không hề chăm chú nghe giảng, hơn nữa cách giải bài của Nhạc Thính Phong không giống như anh giảng, đơn giản và ngắn gọn hơn.
Vừa nãy anh không dùng cách giải bài đơn giản này là vì anh lo căn bản của Nhạc Thính Phong không tốt, cho nên anh dùng cách thông thường nhất, dễ hiểu nhất, không cần sử dụng đến những kiến thức liên quan khác để giảng cho cậu bé.
Nhưng Nhạc Thính Phong lại không chút do dự làm cách thứ thứ hai, điều này chứng tỏ cậu bé biết làm câu hỏi này, hơn nữa còn hiểu rất rõ đề bài.
Truyện convert hay : Ta Tuyệt Sắc Tổng Tài Lão Bà