Boss Là Nữ Phụ

chương 1010: chuyên gia phá án (24)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời Sênh đưa Giang Túc về rồi, Tần Dật mới nhớ ra, rõ ràng ông gọi con bé về là để nói về chuyện mấy thứ phong kiến mê tín đầy nhà kia cơ mà?!

Vì sao mục đích cuối cùng lại lệch hẳn thế này?

Tần Dật lại gọi cho Thời Sênh một cú nữa, mắng cô xối xả một hồi mới nguôi giận.

Thời Sênh cũng bó tay!

Rốt cuộc bản cô nương làm gì sai?!

“Ba em không biết anh…” Giọng Giang Túc vang lên bên cạnh.

Thời Sênh đặt điện thoại xuống, “Đẳng cấp của ba em quá thấp, hồ sơ của anh là ở cấp S, làm sao ông biết được.”

Ông cụ Lê biết được là vì có người quen, nơi ông làm việc lúc trước có lẽ cũng là bộ phận tuyệt mật gì đó, nếu không làm sao có thể biết được những điều này.

“Nếu ba em biết, em nghĩ ông ấy sẽ đối xử với anh như thế nào?”

Thời Sênh nhìn ra khung cửa sổ sáng đèn ở xa xa, giọng nói bị gió đêm thổi tan ra, “Ông chỉ có một mình em, ông sẽ đưa thẳng em ra nước ngoài không chút do dự.”

Nếu biết mình nhất định phải ở bên Giang Túc, Tần Dật sẽ làm như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa.

“Em có một người ba tốt.”

Thời Sênh quay lại, khẽ cười, “Sau này cũng là ba anh mà.”

Giang Túc ngẩn người ra một chút, ánh sáng trong xe mơ hồ mờ ám, khuôn mặt tươi cười của cô ánh lên trong đáy mắt anh, dường như có hơi thở ấm áp ôm lấy anh, toàn thân đều rơi vào trong cảm giác ấm áp dịu dàng.

Giang Túc hơi hoảng hốt nhìn ra chỗ khác, “Anh muốn về.”

Thời Sênh bĩu môi khởi động xe.

Ánh đèn muôn màu muôn vẻ lướt qua bên ngoài cửa kính ô tô, Giang Túc quay đầu nhìn ra ngoài, suy nghĩ bay xa. Bên ngoài càng ngày càng yên tĩnh, dần dần không nhìn thấy xe cộ nữa.

Giang Túc tỉnh người lại, “Chúng ta đi đâu đây?”

“Đi báo thù!”

“Báo thù?!” Giang Túc hơi nghi hoặc, “Báo thù gì?”

“Báo thù cho anh ấy, chẳng phải em đã từng nói rồi sao?” Người của cô mà cũng dám động, rõ ràng là chán sống mà!

Trong đầu Giang Túc thoáng lóe lên cảnh ở bên ngoài phòng phẫu thuật, cô nói, chờ anh ra, sẽ đưa anh đi báo thù.

“Em biết chúng là ai à?” Hình như trước giờ anh chưa từng nói, cũng không nghe cô hỏi, càng không thấy cô tra bao giờ.

Mặt Thời Sênh đầy vẻ vô tội, “Em có biết đâu.”

“…” Không biết thế em định đi đâu báo thù? “Đã không biết là ai, thì làm sao em báo thù được?”

Khóe môi Thời Sênh chậm rãi cong lên, nở nụ cười đầy ác ý: “Có người sẽ đưa em đi.”

Giang Túc: “…” Rốt cuộc sự tự tin của cô ấy ở đâu ra vậy.

Vì sao luôn ra vẻ đã tính toán trước hết thế?!

Một thân một mình mà đòi đối phó cả đám người đó, cô ấy điên rồi sao?

Giang Túc hít sâu một hơi, giữ tay Thời Sênh lại, “Về thôi, không dễ đối phó họ đâu.”

Anh cũng không cần một người con gái phải ra mặt vì mình.

“Nhưng không về được í.” Thời Sênh vội phanh xe, bánh xe ma sát xuống mặt đường tạo ra tiếng kêu ken két vang lên trong đêm tối.

Có mấy chiếc xe đang chắn ngang trước mặt, phía sau cũng có xe, không có đường thoát nữa.

Ánh sáng mạnh mẽ từ chiếc xe phía trước chiếu thẳng vào, làm Giang Túc chói mắt không mở ra được, tay anh bị người ta giữ chặt, trên cổ tay như có thêm thứ gì đó, một cảm giác ấm áp dần lan tỏa từ cổ tay ra.

“Bốp!”

Âm thanh đó khiến tim Giang Túc run lên, anh đưa tay sờ sang bên cạnh, “Tần Vũ?”

Trống rỗng, chỉ có không khí luồn qua giữa kẽ tay anh.

Giang Túc thích ứng với ánh sáng, nhìn ra bên ngoài, cô gái đang đi về phía đèn xe, Giang Túc muốn xuống nhưng cửa xe bị khóa lại, anh ra sức đập cửa, “Tần Vũ!”

Cô điên rồi sao?!

Thời Sênh đứng trong luồng sáng, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp sáng trắng, cô nhìn mấy chiếc xe bên kia, “Sao thế? Không ra à?”

Không gian thoáng yên tĩnh một lát, có người mở cửa xe, sau đó vài người lục tục đi xuống, cung kính đứng hai bên xe.

“Bốp bốp bốp.” Trong xe vang lên tiếng vỗ tay, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, “Cô nhóc, to gan nhỉ.”

Thời Sênh thoải mái quan sát một chút, “Cảm ơn đã quá khen.”

Người đàn ông kia cũng quan sát Thời Sênh, “Ha ha ha ha, rất hiếm gặp một người trẻ tuổi như cô, có hứng thú sang bên tôi phát triển không?”

Hắn đã nhìn thấy không ít người bình thản, trầm tĩnh, nhưng trẻ như cô, thì mấy người kia không so được.

Bao nhiêu năm nay, hắn chỉ từng gặp duy nhất một người như vậy…

Mà người đó, chính là mục đích khiến bọn hắn tới đây ngày hôm nay... Giang Túc.

Thời Sênh toét miệng lộ ra hàm răng trắng bóc, “Dạng ngu ngốc như ông thì tôi lại thấy rất nhiều rồi. Có muốn đến thăm nhà tù hào hoa lộng lẫy một lần không?”

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi.

“Ờ, mà có khi các ông vẫn chưa kịp điều tra thân phận của tôi nhỉ?” Thời Sênh không cho hắn có cơ hội nói chuyện, “Tôi là Tần Vũ, thuộc đội hình sự của Cục Cảnh sát thành phố.”

“Cảnh sát?!” Hắn kinh ngạc, đúng là họ vẫn chưa kịp điều tra thân phận của cô.

“Ừm, cần xem thẻ ngành không?”

Người đàn ông sa sầm mặt xuống, “Đây là cái bẫy sao? Giang Túc lại dựa vào cảnh sát các cô à?”

Bọn chúng đột ngột nhận được tin báo, nói là nhìn thấy Giang Túc đi cùng một cô gái, nên bọn chúng mới vội vã chạy tới đây.

Trước đây Giang Túc thà chết cũng không hợp tác với cảnh sát, nên chúng không ngờ được rằng lúc này Giang Túc lại đi cùng cảnh sát.

Thời Sênh nghĩ ngợi một chút, “Bẫy à… cứ coi là thế đi, tôi cần ông dẫn đường.”

Người đàn ông cảnh giác nhìn xung quanh, “Đã đến nước này rồi, mà người của cô còn chưa ra à? Ẩn nấp thế có vui không?”

“Ai nói tôi mang người tới.” Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Mang đám thiểu năng đó tới làm gì? Đi chết à?”

Người đàn ông: “…” Đám thiểu năng mà cô ấy nói là cảnh sát à?!

Người bên cạnh người đàn ông bước tới nói vài câu, sắc mặt người đàn ông dần thả lỏng, “Này cô gái, cô đơn thương độc mã tới mà đòi hạ gục tôi, kết quả sẽ thảm lắm đấy.”

Thời Sênh nhún vai.

Người đàn ông vẫn còn muốn nói, đáy mắt đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh, đèn xe đang chiếu sáng đột ngột vỡ tan, một luồng khí từ trước mặt ập tới, hất bay hắn lên không trung.

“Pằng pằng!”

Đạn bay từ phía sau tới, ngay khi tới gần người cô gái, lại bị bắn ngược trở lại một cách kỳ quái, bắn nhanh như chớp khiến chúng không thể né tránh được.

Chờ khi người đàn ông rơi xuống đất, bốn phía đều tĩnh lặng, trong làn khói bụi, cô gái chậm rãi bước tới, thanh kiếm trong tay sắc bén đến khiếp người.

“Bây giờ, có thể dẫn đường được chưa?”

Giọng cô ẩn chứa nụ cười, lại khiến người ta lạnh buốt sống lưng, giống như rơi vào cả bầu trời băng tuyết vậy.

Người đàn ông quay đầu nhìn quanh, người của hắn đã nằm rạp hết xuống đất, tất cả mấy chiếc xe đều bị tổn hại, chỉ duy nhất chiếc xe dừng chính giữa là còn nguyên vẹn như ban đầu.

“Cô… rốt cuộc cô là cái thứ gì?!” Cô ấy không thể là người được, con người không thể có năng lực lớn như thế.

“Để ông phải thất vọng rồi, tôi là người.”

Ông mới là cái thứ gì! Cả nhà ông là cái thứ gì!

Có cái thứ gì nhìn xinh đẹp được như bản cô nương sao?!

Mẹ cái tên thiểu năng!

“Cô không phải người… cô không phải…” Người đàn ông kinh hoảng lắc đầu, rụt người về phía sau.

Soạt...

Thiết kiếm chém một đường trên không trung, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào cổ người đàn ông, “Đừng cử động bừa, kiếm không có mắt đâu. Đừng cố thử xem súng của ông nhanh hay kiếm của tôi nhanh.”

Sắc mặt người đàn ông lập tức trắng bệch, bàn tay giấu sau lưng cứng lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio