Boss Là Nữ Phụ

chương 1052: nộp lên quốc gia (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Niệm Chi rất ồn ào, Thời Sênh đánh hắn một trận.

Sau khi bị đánh, Tô Niệm Chi lập tức ngoan ngoãn luôn, cầm dao phẫu thuật, ngồi đối diện với đám người bị trói rất thành thật, cứ như đang ngồi chờ cơm vậy.

A Ngộ đi tới, thấy trên mặt thiếu gia nhà mình có vết thương thì khóe miệng không khỏi run rẩy, quả nhiên là vẫn bị đánh.

Không lấy mạng… Quá may mắn rồi.

“Thiếu gia?” A Ngộ đi tới trước mặt Tô Niệm Chi.

Tô Niệm Chi trừng mắt với hắn: “Tôi không muốn nói chuyện với cậu, cậu đi ra ngoài.”

A Ngộ ngẩn ra, thiếu gia lại làm sao thế?

A Ngộ nhìn về phía Thời Sênh đang mân mê máy quay phim, cô lại làm gì thiếu gia nhà tôi vậy?

“Ai biết hắn phát điên cái gì?” Thời Sênh buông máy quay phim ra, “Mau đánh ngất đem về đi.”

“Cậu dám!” Tô Niệm Chi quát lớn một tiếng, dùng dao phẫu thuật chỉ và A Ngộ, “Cậu mà còn dám đánh ngất tôi, tôi liền trừ tiền lương của cậu tới tận kiếp sau.”

“Thiếu gia, tiền lương của tôi cũng không phải ngài phát mà.” BOY ngay thẳng một câu chọc thủng.

Tô Niệm Chi chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới buông dao phẫu thuật xuống, nhỏ giọng nói thầm. “Về nhà tôi sẽ từ cậu.”

“Ôi, sắp bị thất sủng rồi.”

Mặt mũi A Ngộ tối sầm, cô lại còn ra vẻ vui khi người gặp họa nữa à, đều tại cô mới thành ra thế này, thiếu gia còn… càng thêm táo bạo, thay đổi thất thường.

Thời Sênh

Này này này… Người này định làm gì?

“Tiểu Bắc, bọn họ tỉnh rồi.” Tô Niệm Chi quay đầu gọi Thời Sênh, còn không quên đề nghị, “Cô có muốn giết một tên trước không?”

Tập thể xã hội đen vừa tỉnh lại đã lâm vào ngơ ngẩn, cái gì mà gọi là giết trước một tên?

Thật không ngờ, một gã đàn ông nhìn bề ngoài không tệ mà tâm tư lại ác độc như thế, vừa mở miệng ra là muốn giết người.

Không đúng… Vừa rồi hắn mới nói, giết một tên, là nói bọn họ sao?

Thời Sênh ném thứ gì đó vào người Tô Niệm Chi, hung hăng quát lên, “Giết ông nội anh ấy, câm mồm.”

Vẫn còn nghĩ làm thí nghiệm.

Biến thái!

Tô Niệm Chi cũng không giận, quay ra giật dây Thời Sênh: “Giết gà dọa khỉ, cô muốn biết gì, chắc chắn bọn họ sẽ nói ra ngay lập tức.”

Nhóm đại ca: “…” Tuy rằng anh nói cũng có lý lắm, nhưng bọn tôi không muốn nghe đâu.

Khả năng bọn họ còn chưa tỉnh ngủ, nếu không tại sao thế giới này lại tự nhiên trở nên điên cuồng như vậy?

Thời Sênh đi về phía đám người kia, đám người sợ tới run rẩy, chỉ sợ cô nghe lời xúi giục của Tô Niệm Chi, mang một tên ra giết gà dọa khỉ.

Đại ca, sao anh vẫn chưa tỉnh lại?

Có chuyện rồi!

Thời Sênh gằn từng tiếng một: “Ông đây sẽ không.”

Tô Niệm Chi thực thất vọng: “Thế thôi vậy.”

Thời Sênh ném Tô Niệm Chi sang một bên, lại đá cho tên đại ca vẫn đang chìm trong hôn mê kia một cái, đầu mấy tên đàn em đầy mồ hôi lạnh, có lẽ tỉnh… cũng rất tốt.

Khí lực kia, nếu mà đá vào nơi quan trọng thì không phải sẽ phế luôn sao?

Sao đứa con gái này lại đáng sợ như thế chứ?

“Kẻ nào, con thỏ nào, thằng nhãi ranh nào dám đánh ông đây?” Gã đại ca bị đá một cái thì tức giận, hét lớn, mở mắt ra.

Trong con ngươi của hắn phản chiếu ảnh ngược của một thiếu nữ, đôi mày cô cong cong, giọng nói trong trẻo, “Là ông.”

“Mày là ai? Mày có biết ông là ai không hả?” Gã đại ca vừa tỉnh, chỉ số thông minh còn chưa login, “Lập tức xin lỗi ông mày ngay, ở lại đây hầu hạ ông cho tốt, ông sẽ tha thứ cho mày.”

Cả đám đàn em trợn mắt há mồm, đại ca, anh vẫn còn đang choáng váng à?

Đại khái có lẽ do ánh mắt của đám tiểu đệ quá mức nóng bỏng nên gã đại ca quay đầu nhìn, thân mình hơi đau, lúc này mới phát hiện ra bản thân đang bị trói.

Ký ức về tối hôm qua mới lập tức trở về trong trí óc.

Sắc mặt gã đại ca đổi tới đổi lui, cuối cùng cắn răng một cái, ngạnh cổ, gào lên bằng lời thoại kinh điển, “Muốn giết hay làm gì thì tùy.”

“Đừng ồn ào, tôi không giết các người làm gì.” Thời Sênh dừng lại, bĩu môi ghét bỏ, “Ô uế kiếm của ông.”

Tối hôm qua đã bị coi thường, giờ lại thành tù nhân, gã đại ca chỉ có thể phẫn nộ trừng mắt với Thời Sênh.

“Nhưng mà… Nếu các người không ngoan ngoãn trả lời vẫn đề của tôi, tôi cũng sẽ không chắc tên biến thái bên kia có lấy các người để giải phẫu sống hay không?”

“Tiểu Bắc, tôi không…” Tôi không giải phẫu người sống, người sống đều đáng ghét.

Thời Sênh hơi liếc mắt, Tô Niệm Chi đành nuốt câu nói vào bụng, chỉ có thể nắm chặt dao giải phẫu của mình, táo bạo quát lên với đám người kia, “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi móc mắt ra đấy.”

Gã đại ca bị quát một cái nên giật nảy mình. Hắn nhìn dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi, cắn răng nói: “Dù cô có muốn hỏi gì thì tôi cũng sẽ không nói.”

Bọn họ làm việc đều có quy củ, phải tuân theo quy tắc của giang hồ, nếu để thanh danh mất rồi thì sau này còn biết làm ăn thế nào?

“Có cốt khí đấy. Vậy không biết thuộc hạ của anh có cốt khí như thế không?” Tầm mắt Thời Sênh đảo qua người đám đàn em.

Rõ ràng là ánh mắt rất bình tĩnh nhưng lại làm cho những người kia như đứng trên núi đao biển lửa, không cẩn thận là sẽ ngã xuống đến tan xương nát thịt.

Đám đàn em bị liếc nhìn một cái, mặt mũi cả đám đều trắng bệch.

Dao giải phẫu trong tay Tô Niệm Chi lóe lóe ánh sáng lạnh, chẳng khác nào liêm đao của thần chết khiến cho người ta phát lạnh khắp người, không thể nào bình tĩnh được.

“Đại ca… em… Em không muốn bị giải phẫu sống.” Tên đàn em thứ nhất run giọng nói.

“Đại ca, em cũng không muốn, dù sao cũng ta cũng là do người khác thuê tới, nói cho cô ta biết thì sao chứ. Em không muốn chết. Em trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ.” Đàn em số hai cũng khóc rống lên.

“Đại ca blablabla…”

“Câm miệng, một đám vô dụng.” Gã đại ca tức giận tới mức thịt trên gương mặt béo phì cũng rung lên.

Đám đàn em tiếp tục than khóc, “Đại ca, chúng tôi không cần tiền, mạng không còn thì cần tiền làm gì. Tôi không muốn chết.”

“Tôi cũng không muốn… Đại ca…”

Sắc mặt gã đại ca từ trứng chuyển thành đen, “Ở đây nhiều người như thế, cô ta sao dám giết chúng ta chứ, chúng mày có bị ngu không hả?”

“Anh thì không bị ngu sao?” Thời Sênh liếc nhìn gã đại ca, “Vùng hoang vu dã ngoại như này, vứt xác cũng rất tiện.”

“Hừ!” Gã đại ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Thời Sênh nghiêng đầu, “Thật không nói đúng không?”

“Tôi…” Có tên đàn em há miệng định nói nhưng lại bị gã đại ca trừng cho phải ngậm miệng lại.

Hắn đành nói ra lời đứng về phía đại ca, “Không biết.”

Thời Sênh nhún nhún vai. Cô thong thả đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ, không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, chỉ có tiếng thở hổn hển của cả đám.

Ngay tại giây tiếp theo, Thời Sênh đột nhiên rút kiếm ra, thiết kiếm xẹt qua không khí tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó đâm thẳng vào bụng gã đại ca.

Con ngươi của gã đại ca đột nhiên trừng lên: “Cô… Cô…”

Sao cô ta lại dám chứ?

Thời Sênh nở nụ cười: “Đừng lo lắng, sẽ không chết đâu, nhưng nếu anh không chịu nói thì nhất định sẽ mất máu mà chết, muốn sống hay muốn chết là do anh quyết định.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio