Boss Là Nữ Phụ

chương 1065: nộp lên quốc gia (34)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi việc xảy ra quá đột ngột, mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì người trong nước đã không còn động đậy gì nữa.

Màu máu đỏ lan khắp trong nước, càng ngày càng có nhiều những con trùng dài bơi tới, quấn quanh người hắn tạo thành một cái kén rắn màu đen hình người.

“Đó là cái gì thế…” Mãi lâu sau mới có người sợ hãi lên tiếng hỏi.

Vì sao hai người trước không gặp phải chuyện gì mà người này lại xảy ra chuyện?

Không ai biết loại trùng thân dài màu đen quấn trên thi thể kia là gì.

“A Ngộ, chúng ta bắt một con lên xem đi.” Tô Niệm Chi nóng lòng muốn thử nên bèn đưa ra chủ ý.

“Thiếu gia, tôi không bắt được.” Hắn là bệnh nhân có được không hả? Bây giờ hắn còn cần người dìu, làm sao mà đi bắt đây chứ?

“Tôi tự mình đi.” Tô Niệm Chi buông A Ngộ ra.

A Ngộ vội giữ lấy hắn, “Thiếu gia.” Xin ngài đừng có làm chuyện gì hết.

“Bộp!”

Trước mặt Tô Niệm Chi có một cái bóng rơi xuống, bọt nước bắn trên không trung vẫn còn mang theo một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.

“A!”

Diệp Dao đứng ở chỗ cách Tô Niệm Chi không xa, nhìn thấy thứ kia liền lập tức hét lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người một cách thành công.

Cô ta run rẩy chỉ xuống mặt đất.

Mọi người nhìn theo, sau đó đều kinh hãi lùi về sau, ai vớt cái thứ này lên vậy?

Con trùng thân dài trên mặt đất hoàn toàn không có động tĩnh gì, như là đã chết vậy.

Thời Sênh thề, cô không giết chết nó, chỉ bắt nó lên mà thôi, về phần tại sao nó nằm im ư… có lẽ là giả chết thì sao?

Trong nhóm người này, người khó khai thông nhất chính là Tô Niệm Chi. Hắn lập tức buông A Ngộ ra, đi tới bên cạnh, định thò tay ra bắt trùng.

A Ngộ lập tức nhào tới, ôm chặt thắt lưng Tô Niệm Chi. Nhưng hắn không giữ được thân mình ổn định nên hai người lập tức ngã xuống đất.

Con trùng vừa rồi còn không có động tĩnh gì, đột nhiên vặn vẹo hai ba cái, lập tức bò như rắn bình thường về phía đùi A Ngộ.

Mắt thấy con trùng sẽ chạm vào A Ngộ, một tiếng rít sắc bén từ không trung đánh xuống, ánh sáng lạnh lóe lên, con trùng bị chém thành hai nửa.

Tâm tình A Ngộ lúc này mới thả lỏng ra.

Tô Niệm Chi đứng lên, vội vàng kéo A Ngộ ra, có hơi mất tự nhiên nói: “Tôi nghĩ là Tiểu Bắc đã giết chết nó rồi.”

A Ngộ đỡ thắt lưng, nói lời thấm thía, “Thiếu gia, cho dù chết thì ngài cũng không thể dùng tay tóm nó được.”

“Bại não không cứu được.” Thời Sênh ở bên cạnh chen vào một câu.

A Ngộ trừng mắt, nếu không phải tại cô bắt nó lên, thiếu gia có thể suýt chút nữa bị cắn sao.

“Là hắn muốn.” Ông đây bắt lên giúp còn mắng ông sai à?

A Ngộ: “…”

Lúc thiếu gia đi tìm chết thì sao cô giúp nhanh thế, nhưng cái lúc cần cô cứu thì sao chẳng thấy cô cứu giúp gì?

Kỳ thực cô gái này tới đây để hại thiếu gia đúng không?

A Ngộ nhẫn nhịn, Tô Niệm Chi làm chuyện ngu xuẩn cũng không phải một hai lần, vì thế hắn quyết định không so đo với Thời Sênh nữa. Cho dù cô không vớt cái thứ này lên, với tính cách của thiếu gia nhà hắn, nhất định sẽ tìm cách bắt nó lên bờ.

Tô Niệm Chi mà không gây chuyện thì không phải thiếu gia nhà hắn nữa.

Người bên kia vẻ mặt đờ đẫn, một hồi lâu sau bọn họ mới hướng sự chú ý vào thứ không rõ sống chết đang nằm trên đất.

Bọn họ cẩn thận quan sát nó một cách đề phòng.

“Sao thứ này giống giun thế?” Con giun phiên bản lớn.

Hai đầu tròn, nhìn không thấy ngũ quan, khác con giun ở chỗ là cả người nó bóng loáng.

Rốt cuộc nó là gì vậy?

Con trùng này đã chết, bọn họ nghiên cứu một hồi là sẽ ra kết quả. Nhưng hiện tại không phải lúc nghiên cứu trùng, phải làm sao để đi qua suối mới là vấn đề.

Lúc này trong nước toàn là những con trùng dài này, bọn chúng như đang ở trong trạng thái kích hoạt, bơi qua bơi lại trong nước khiến cho người nhìn không khỏi run rẩy da đầu.

“Bên phía các anh có gì có thể dùng được không?” Đại biểu đoàn khảo cổ hỏi hai người đã đi qua bờ bên kia.

Hai người kia cũng bị biến cố ban nãy dọa cho sợ hãi, nghe thấy đại biểu đoàn khảo cổ nói vậy mới vội lấy lại tinh thần, nhanh chóng rọi đèn nhìn xung quanh.

“Không có, bên này không có gì cả.”

Có người chỉ chỉ về phía con đường đằng sau, nói: “Dây leo bên đó có thể dùng được, nhưng bên trên cũng có sâu.”

Dây này rất to, bện lại có thể tạo thành một cái cầu dây bắc qua mặt suối.

Có người đưa ra ý tưởng này, tất nhiên mọi người đều cảm thấy khả thi, vì vậy chạy tới quan sát con sâu này.

“Cô ta có kiếm, có thể chém rơi những con sâu này xuống đất.” Đám người đang thảo luận, không hiểu sao lại có người đột nhiên chỉ vào Thời Sênh.

Thời Sênh: “…”

Sao bản cô nương đây nằm cũng trúng đạn rồi?

Người bên kia nói nhỏ mấy tiếng, có người đứng ra làm đại diện, “Cô gái à, cô có thể cho chúng tôi mượn kiếm dùng chút được không?”

Vũ khí trên người bọn họ có súng ống và dao quân dụng, nhưng muốn gạt bỏ sạch sẽ đám sâu này thì cần phải có kiếm dài như của Thời Sênh.

“Không cho mượn.”

Người nọ lại khuyên giải, “Mọi người hợp lực thì cơ hội vượt qua sẽ cao hơn, cô làm thế tất cả chúng ta đều sẽ không qua được.”

“Vậy thì nhóm các anh cứ chết trong này thôi.”

“…”

“Ôn Bắc, chẳng lẽ cô có thể qua đó chắc?” Bàng Kha đứng ra.

Thời Sênh tự tin gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Có tí khoảng cách này, cô chỉ cần nghĩ cũng qua được.

Bàng Kha cười lạnh, “A, cô thì có biện pháp gì? Cô còn có thể bay qua chắc?”

Thời Sênh buông thiết kiếm ra, thiết kiếm lắc lắc trong không trung mấy cái, chậm rãi bay ra giữa khoảng đất trống, trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, nó lập tức biến lớn.

Kiếm kiếm kiếm…

Kiếm biết bay? Bọn họ xuyên không rồi à?

Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm, Sênh huênh hoang online, “Xem ông đây bay cho các người xem.”

“Tiểu Bắc, Tiểu Bắc, đi với, đi với.” Tô Niệm Chi ôm đùi rất đúng lúc, lập tức giúp A Ngộ leo lên thiết kiếm.

Thời Sênh liếc hắn một cái, cũng không ngăn lại, tùy ý để hai người bò lên.

Thiết kiếm vững vàng bay sang phía bờ bên kia.

Sau khi rơi xuống đất, Tô Niệm Chi và A Ngộ xuống rồi, Thời Sênh lại bay trở lại, dừng ở trước mặt đám người kia: “Chẳng những tôi có thể bay qua mà tôi còn có thể bay lại nữa.”

Không phục sao, đến đánh bản cô nương đi.

Dám đánh không?

Mọi người: “…” Làm sao lại có người thích gợi đòn như thế?

Nhưng mà thực tế, đám người này đến rắm cũng chẳng dám đánh: “Cô Ôn phải không? Phiền cô mang nhóm chúng tôi qua suối, chúng tôi có thể trả cho cô thù lao.”

“Không muốn đưa các người qua.” Trên mặt Thời Sênh còn thiếu viết mấy chữ to “gặp các người là thấy khó chịu, sẽ không đưa các người qua đấy, không phục tới đánh ông đi ha”.

“Cô Ôn…”

Thời Sênh lười nghe bọn họ lải nhải, cưỡi thiết kiếm bay đến phía trên dòng suối rồi dừng lại.

A Ngộ nghĩ Thời Sênh định rời đi, ai biết cô đi dịch lên trên một đoạn rồi dừng lại hẳn, ngồi yên trên thiết kiếm, bắt đầu cắn hạt dưa.

Cô chuyên môn đến vây xem nam nữ chính, bọn họ ở đây, cô đi rồi thì sao có thể vây xem được chứ?

A Ngộ: “…” Vì sao cô có thể mang theo loại đồ ăn vặt này mọi lúc mọi nơi thế?

Lần trước xuống mộ ngồi cắn hạt dưa, lần này cũng cắn hạt dưa, trên người cô ấy rốt cuộc có bao nhiêu hạt dưa chứ?

Mặc kệ người bên kia hò hét thế nào, Thời Sênh vẫn cắn hạt dưa đến vui vẻ, hoàn toàn không để ý tới họ, có nam nữ chính ở đây, mọi nguy cơ sẽ đều được hóa giải, cô là vật hy sinh thì chỉ cần ngồi cắn hạt dưa nhìn là được rồi.

Đại khái biết Thời Sênh sẽ không thay đổi chủ ý nên những người kia cuối cùng cũng bỏ cuộc, bắt đầu tìm biện pháp khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio