Boss Là Nữ Phụ

chương 1589: đại sư thông linh (43)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vốn dĩ Ngụy Doanh bị vợ chồng ông bà Kỷ khởi tố, nhưng vì Tạ Vong Kỳ nói chuyện này không nên công khai ra ngoài, khuyên bảo đủ các kiểu nên ông bà Kỷ mới từ bỏ quyết định này.

Ngụy Doanh được Tạ Vong Kỳ mang về. Vì cảm xúc của cô ta không ổn định nên Tạ Vong Kỳ nhốt cô ta lại, hằng ngày chỉ đưa cơm nước.

Có đôi khi Ngụy Doanh sẽ la hét, đôi khi lại rất an tĩnh.

Hôm nay Tạ Vong Kỳ đưa cơm cho cô ta, Ngụy Doanh vô cùng an tĩnh, ngồi phát ngốc trên giường của mình. Nghe được âm thanh mở cửa, cô ta di chuyển tròng mắt cứng đờ qua, sau đó nở một nụ cười yếu ớt, “Anh Vong Kỳ.”

Tạ Vong Kỳ nhíu mày, trong lòng có cảm giác quái dị giống như chỉ hận không thể an ủi cô ta một phen.

Rất nhiều lúc hắn đã có cảm giác này, có điều hắn đều khống chế được.

“Ăn cơm đi.” Tạ Vong Kỳ đặt cơm lên bàn.

Ngụy Doanh rời giường, có lẽ vì đã ngồi rất lâu nên cô ta không đứng vững, đổ nhào về phía trước.

Tạ Vong Kỳ đứng gần nên duỗi tay đỡ lấy cô ta.

Ngụy Doanh ghé vào ngực Tạ Vong Kỳ, nước mắt tràn mi, “Anh Vong Kỳ, em sai rồi, em biết em sai rồi. Anh đừng nhốt em, em rất sợ hãi. Nơi này chỉ có mình em, quá yên tĩnh, em rất sợ.”

Âm thanh của cô ta run rẩy như con nai con bị dọa làm cho người nghe không nhịn được muốn thương tiếc một trận.

Tạ Vong Kỳ xác thực cũng làm thế, “Được rồi, đừng khóc nữa, em đừng làm ầm ĩ thì anh sẽ mang em ra ngoài.”

“Em không làm ầm ĩ, em biết sai rồi. Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh Vong Kỳ.” Ngụy Danh siết chặt vạt áo hắn, “Em cam đoan sau này sẽ không náo loạn nữa. Anh Vong Kỳ, anh hãy dẫn em ra ngoài đi.”

“Em có ký ức của Kỷ Đồng nên mới làm những chuyện đó, không phải em cố ý. Anh Vong Kỳ, em cũng là người bị hại mà.”

Tạ Vong Kỳ sửng sốt, đúng thế, cô ta cũng là người bị hại.

Cô ta có ký ức của Kỷ Đồng, đột nhiên lại có người nói cô ta không phải Kỷ Đồng, làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này chứ.

Sau đó quả thực Ngụy Doanh rất nghe lời, không khóc không ầm ĩ, bảo làm gì thì làm đó như thể thật sự đã suy nghĩ kỹ, khôi phục lại bình thường.

Tạ Vong Kỳ có hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sự cầu xin mỗi ngày của Ngụy Doanh, thả cô ta ra ngoài.

Vốn dĩ cô ta bị nhốt ở trong nhà Tạ Vong Kỳ nên sau khi được thả ra, Ngụy Doanh cực kỳ ngoan ngoãn, ngày nào cũng giúp hắn dọn nhà, giặt quần áo, nấu cơm, cũng không đòi ra ngoài.

Dần dần, Tạ Vong Kỳ cũng buông lỏng cảnh giác.

Đến một tối nọ, Ngụy Doanh đột nhiên bò lên giường hắn. Đàn ông mà, huyết khí tràn trề, lại còn là nữ chính Ngụy Doanh câu dẫn, sao có thể cầm lòng được.

Sau đó, sự phòng bị của Tạ Vong Kỳ với cô ta càng lúc càng nhẹ, thậm chí còn đồng ý cho cô ta ra ngoài.

Ngụy Doanh dường như không hứng thú lắm với chuyện ra khỏi cửa, ngày nào cũng ở nhà chờ hắn về, sau đó lại sẽ cùng hắn làm những chuyện không thể miêu tả.

Lúc đầu Tạ Vong Kỳ không phát giác ra chuyện gì bất ổn. Nhưng đến khi hắn phát hiện ra vấn đề thì đã không thể nào rời khỏi cô ta nữa, cứ như bị nghiện cô ta vậy.

Lúc làm việc luôn tỏ ra thất thần.

Kết thúc một ngày làm việc, hắn lê một thân mệt mỏi về nhà. Ngụy Doanh lập tức ra đón hắn. So với trước đây, giờ cô ta quả thực là vưu vật, dáng người lả lướt, mị nhãn như tơ.

“Anh Vong Kỳ, anh đã về rồi, em đã nấu món mà anh thích nhất đấy.”

Tạ Vong Kỳ lại ôm cô ta theo bản năng, ấn cô ta lên tủ hôn một trận. Ngụy Doanh đỏ mặt đánh yêu hắn, “Anh Vong Kỳ, không được, ăn cơm trước đã.”

Động tác của Tạ Vong Kỳ đột nhiên cứng đờ, hắn đẩy cô ta ra rồi quát lên, “Cô đã làm gì tôi?”

Ngụy Doanh bị đẩy đến lảo đảo, nhìn hắn với vẻ vô tội và có phần sợ hãi, “Anh Vong Kỳ, anh làm sao thế ạ?”

“Rốt cuộc cô đã làm gì tôi?” Tạ Vong Kỳ tới gần Ngụy Doanh, nhưng hễ tới gần thì hắn lại cảm thấy không thể tự khống chế mình mà muốn cô ta.

Hắn kéo Ngụy Doanh tới sofa, lý trí và dục vọng thân thể đấu tranh dữ dội làm cho hắn trông rất dữ tợn.

Cuối cùng, dục vọng chiến thắng, âm thanh của Ngụy Doanh như chất xúc tác không ngừng kích thích thân thể hắn.

Tỉnh lại sau một lần sức cùng lực kiệt, Tạ Vong Kỳ biết chắc chắn rằng mình đã gặp vấn đề rồi.

“Anh Vong Kỳ… Ngày hôm qua?” Ngụy Doanh cuốn chăn ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, “Là em làm không tốt sao?”

Thân mình Tạ Vong Kỳ cứng đơ, chân tay dần run rẩy.

Ả đàn bà này…

“Không sao, hôm qua anh gặp phải một vụ khó giải quyết nên quá mệt mỏi, dọa em sợ rồi phải không?” Tạ Vong Kỳ làm bộ như hôm qua không xảy ra chuyện gì.

Ngụy Doanh thở phào nhẹ nhõm: “Anh mệt thì phải nghỉ ngơi cho tốt. Sức khỏe là quan trọng nhất.”

“Ừ.”

“Vậy em đi chuẩn bị bữa sáng cho anh.” Ngụy Doanh mỉm cười với Tạ Vong Kỳ, kéo chăn ra rồi xuống giường, cả cơ thể đầy dấu vết lộ ra.

Đôi mắt Tạ Vong Kỳ sâu thẳm, dục vọng trong cơ thể lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, rõ ràng hắn biết mình rất mệt nhưng thân thể lại không nghe sai sử mà kéo Ngụy Doanh lại, một lần nữa đè lên.

“A…” Ngụy Doanh kêu lên một tiếng, “Anh Vong Kỳ, anh làm gì thế, không được… Anh đi làm muộn bây giờ…”

Quả nhiên Tạ Vong Kỳ đi làm muộn, hơn nữa sắc mặt còn cực kỳ kém. Các đồng sự phát hiện ra gần đây hắn không ổn nhưng mọi người không phát hiện ra vấn đề gì đặc biệt cả, chỉ cảm thấy là hắn rất mệt mà thôi.

“Đội trưởng Tạ, anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Không sao, hôm nay qua chỗ ông cụ Triệu nhìn xem.” Tạ Vong Kỳ gọi tên hai người, “Hai cậu đi cùng tôi.”

Những người khác hai mặt nhìn nhau nhưng cũng không dám khuyên nữa mà lên xe đi cùng.

Khi bọn họ tới được nhà ông cụ Triệu thì vừa lúc thấy ông cụ tiễn người ra. Tạ Vong Kỳ nhíu mày nhìn hai người đó.

Trai tài gái sắc, thực xứng đôi vừa lứa.

“A, thật không ngờ tiểu tử Sầm gia lại có may mắn như thế… Yên tâm, yên tâm, nhất định sẽ tới, nhất định sẽ tới… Nhóc con giúp ông lão đây chuyện lớn như thế, lúc kết hôn nhất định sẽ tặng bao lì xì lớn nha.”

Thời Sênh kéo Sầm Triệt rời đi, không khỏi mặt đối mặt với đám người Tạ Vong Kỳ.

Tầm mắt cô bình tĩnh quét qua người hắn rồi lộ ra nụ cười kỳ quái như có như không. Giây tiếp theo, chàng trai bên cạnh duỗi tay bẻ mặt cô quay lại rồi kéo cô rời đi.

Tạ Vong Kỳ cảm thấy cô biết gì đó nên ngăn họ lại theo bản năng. “Cô Kỷ.”

“Có việc gì?”

Người lên tiếng là Sầm Triệt, mặt hắn lạnh như kết băng nhưng khiến Tạ Vong Kỳ ngạc nhiên nhất đó là hắn…

Sống?

Chết mà sống lại?

Hắn biết rõ trước kia Sầm Triệt là người như thế nào.

Nhưng giờ phút này, hắn cảm nhận được hơi thở của Sầm Triệt vô cùng sống động, là hơi thở thực sự.

Sầm gia tuyệt đối không có bản lĩnh kia, như vậy thì chỉ còn cô gái này?

Đây là làm trái ý trời…

Tạ Vong Kỳ áp sự khiếp sợ trong lòng xuống, nhìn Thời Sênh: “Cô Kỷ, cho tôi to gan hỏi một câu, có phải cô biết trên người tôi xảy ra chuyện gì không?”

“Anh đoán xem.”

Biểu tình của cô hoàn toàn không cần đoán.

“Mong cô Kỷ đề tỉnh một chút.” Tạ Vong Kỳ hạ thấp tư thái. Hắn hoàn toàn không biết Ngụy Doanh làm gì mình.

“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Anh Tạ, đừng túng dục quá độ nhé!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio