Boss Là Nữ Phụ

chương 851: cô nàng xui xẻo (19)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước đây đều là Thời Sênh thả thính, lần này Hạ Linh thả thính khắp nơi, Thời Sênh có chút không quen.

Sau khi quen rồi cũng thấy bình thường.

Gần đây, Hạ Linh có mấy buổi phỏng vấn, mỗi ngày Vu Thanh đều trông chừng anh, sợ anh lại gây ra chuyện gì.

Song gần đây Hạ Linh rất yên phận, gần như không gây ra chuyện gì, chuyện này quả là khiến Vu Thanh nhìn anh với con mắt khác xưa.

“Hôm nay xong việc sẽ cho cậu nghỉ vài ngày.” Vu Thanh vỗ vỗ vai Hạ Linh: “Đừng gây chuyện nữa.”

Hạ Linh kiêu ngạo hất hàm, không trả lời Vu Thanh.

Vu Thanh lắc đầu, xoay người đi nói chuyện với nhân viên khác.

Phỏng vấn bắt đầu khá nhanh, MC cũng được xem như là người có tiếng trong nghề. Đầu tiên, MC nhã nhặn hỏi Hạ Linh mấy câu hỏi không liên quan gì đến chủ đề chính.

“Anh Hạ, xin hỏi anh thực sự đã có bạn gái rồi đúng không?” MC đội nhiên chuyển hướng câu hỏi, có chút nhiều chuyện.

Hạ Linh gật đầu: “Có rồi.”

“Có vẻ như anh Hạ và bạn gái rất yêu thương nhau, không biết hai người đã bí mật qua lại bao lâu rồi? Ban gái anh có cảm thấy phiền vì những vấn đề của anh không?”

Hạ Linh thờ ơ nhìn MC: “Vì sao phải cảm thấy phiền?”

MC: “…” Vì antifan của anh đông như kiến cỏ chứ sao.

Đương nhiên câu này MC không dám nói ra, uyển chuyển nói: “Là một minh tinh khó tránh sẽ gặp phải đủ loại buồn phiền.”

Hạ Linh đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tôi sẽ không để cô ấy buồn phiền, có chuyện gì thì nhằm vào tôi, ức hiếp một cô gái thì có bản lĩnh gì chứ.”

MC: “…” Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp lại đang khiêu khích fan sao? Chắc chắn là thế.

Người trong giới đều đánh giá anh là bất cứ lúc nào cũng khiêu khích fan.

Đáng đời. Bảo sao nhiều Antifan như vậy.

MC ho một tiếng: “Anh Hạ, anh đối xử với bạn gái thật tốt. Tôi nghe nói bạn gái anh chính là người viết lời bài hát - Trầm Yên? Không biết là thật hay giả?”

“Liên quan gì đến cô?”

MC: “…” Tôi đang dẫn chương trình, anh nói có liên quan đến tôi không?

“Đây là câu hỏi khá riêng tư, nếu như anh Hạ đã không muốn trả lời, chúng tôi cũng tôn trọng anh, vậy chúng ta đến câu hỏi tiếp theo…”

MC ngập ngừng: “…Tôi nghe nói nhóm nhạc Thiểm Diệu giải tán là vì anh, không biết có thật không?”

MC vừa đưa ra câu hỏi, không chỉ trường quay im lặng một cách kỳ dị, đến những người hậu trường cũng đều im lặng.

Vu Thanh có chút không tin nổi, trợn trừng mắt.

Vì sao lại hỏi câu hỏi này?

Vì sao lại hỏi câu hỏi này?

Vì sao lại hỏi câu hỏi này!!??

Vốn dĩ Hạ Linh đang ngồi khá tự nhiên, sau khi MC đưa ra câu hỏi, anh từ từ ngồi thẳng dậy, ánh mắt đặt trên người MC.

Nếu như nói vừa nãy Hạ Linh giống như một con sư tử nhỏ kiêu căng khó thuần phục, có chút mất tập trung thì Hạ Linh lúc này chính là một con sư tử đực bị chọc giận, ánh mắt tĩnh mịch, hàn ý từng chút từng chút từ trong không khí thấm vào da của MC.

Trong lòng MC có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng vội vàng hỏi: “Khi đó, anh phản bội nhóm Thiểm Diệu, làm mất đi cơ hội đến nước H bồi dưỡng, không biết lý do gì đã khiến anh làm như vậy? Anh Hạ anh có thể nói ra không?”

Hạ Linh lập tức đứng dậy, trực tiếp muốn đánh MC. Anh không quan tâm đối phương là nam hay nữ, chọc giận anh là anh sẽ đánh.

MC không ngờ Hạ Linh lại thực sự dám đánh người như vậy, sợ xanh mặt, gào lên chạy về phía hậu trường.

Vu Thanh dẫn người cản Hạ Linh, lạnh giọng quát lớn: “Hạ Linh.”

Hạ Linh hung dữ nhìn MC đang đứng phía sau đám người, tay nắm chặt khớp tay phát ra tiếng kêu răng rắc.

Vu Thanh vội vàng cho người lôi Hạ Linh vào phòng nghỉ, MC sợ hãi vuốt vuốt ngực, tên Hạ Linh này đúng là một kẻ điên.

“Cô làm gì thế?” Đạo diễn vội vàng chạy từ hướng khác đến: “Ai cho cô nhắc đến chuyện nhóm Thiểm Diệu?”

MC ngơ ngác: “Không phải câu hỏi các người đưa cho tôi sao?”

Đạo diễn cũng ngơ ngác: “Câu hỏi chúng tôi chuẩn bị không có câu hỏi này.”

Đạo diễn nghĩ một lát hiểu ra ngay.

Có người đánh tráo rồi.

Đạo diễn nói vài câu với MC, vội vã rời đi. MC nhếch môi cười đắc ý, đúng lúc cô ta xoay người thì đột nhiên đụng phải một gương mặt trẻ con.

Cô gái có gương mặt trẻ con đang cười híp mắt nhìn cô ta. MC cảm thấy gương mặt này quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra.

Trong lúc cô ta còn đang suy nghĩ, cô gái có gương mặt trẻ con đứng đối diện đã mở miệng nói: “Tôi thấy ấn đường của cô chuyển màu đen, có họa sát thân.”

“… Đồ thần kinh.” MC hừ một tiếng, lắc eo thon đi về phía thang máy.

Thời Sênh bĩu môi, đi về phía phòng nghỉ của Hạ Linh.

Trong phòng nghỉ có rất nhiều người, có lẽ sợ Hạ Linh lại gây rối.

Thời Sênh vừa bước vào, Hạ Linh vội thu hàn ý trên người lại, trầm tĩnh nhìn cô.

“Bé ngoan, con đến lúc nào vậy?” Vu Thanh kinh ngạc hỏi, quay ra nhìn Hạ Linh, hạ thấp giọng nói với Thời Sênh: “Con nói chuyện với cậu ta đi! Đừng để cậu ta làm loạn.”

Hạ Linh rất nghe lời Thời Sênh, điểm này Vu Thanh trải nghiệm sâu sắc.

Lời hắn nói căn bản đều vô ích, nhưng Bé ngoan nói một câu thậm chí chỉ là một chữ, Hạ Linh cũng sẽ không phản bác, cực kỳ nghe lời.

Vu Thanh dẫn những người khác ra ngoài, đóng cửa lại.

“Sao lại tức giận như vậy?” Thời Sênh đi qua chỗ Hạ Linh, đưa tay vén những sợi tóc rối trên trán anh, để lộ ra gương mặt đẹp trai.

Hạ Linh im lặng không nói năng gì ôm Thời Sênh vào lòng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Linh cũng không biết đã duy trì tư thế này bao lâu, anh cố mở miệng nhưng lại không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng lại ngậm miệng lại không nói chuyện.

“Không muốn nói thì thôi.” Thời Sênh vỗ vỗ lưng anh.

Hạ Linh buông cô ra, cúi đầu hỏi: “Em không để bụng anh có chuyện giấu em sao?”

“Cũng không phải là chuyện gì quan trọng.” Mặt Hạ Linh khẽ biến sắc, ngay sau đó anh nghe thấy cô nói tiếp: “Trong lòng em, bây giờ anh vẫn ổn là được.”

Hạ Linh bỗng nở nụ cười, hôn chụt một cái lên mặt Thời Sênh: “Ừ, em quan trọng nhất.”

Cô luôn có thể làm anh không nóng nảy nữa.

Hạ Linh ôm Thời Sênh ngồi lên sofa bên cạnh: “Hai năm trước, nhóm nhạc có cơ hội đi tu nghiệp ở học viện âm nhạc nổi tiếng của nước H. Lúc đó còn có hai nhóm nhạc khác tranh giành cơ hội này. Trong lần phỏng vấn cuối cùng, bọn anh phát hiện đối phương chuẩn bị bài hát giống hệt bọn anh.”

Hạ Linh ngừng một chút nói: “Vì vậy mà bọn anh mất đi cơ hội đi tu nghiệp. Sau khi quay về, không biết vì sao mọi người lại đổ chuyện tiết lộ bí mật lên đầu anh.”

Bởi vì chuyện này, thời gian đó nhóm nhạc thường xuyên cãi vã. Sau này An Thần tìm kiếm được cơ hội phát triển mới tốt hơn, thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng xong hắn đã trực tiếp rời nhóm.

Trong nhóm, An Thần là người hát chính. Người hát chính đã đi rồi, thì nhóm còn cần phải tồn tại sao?

Cho nên cuối cùng đã tan rã.

Thời Sênh vân vê ngón tay của Hạ Linh: “Anh nghi ngờ là ai tiết lộ thông tin?”

Hạ Linh trầm mặc vài giây: “Thôi Lương Dã.”

Khoảng thời gian đó, tinh thần của Thôi Lương Dã không được tốt. Hạ Linh cho rằng là do chuyện của nhóm nhạc. Sau này, anh nghe thấy Thôi Lương Dã gọi điện thoại cho người khác. Trong lúc tức giận Thôi Lương Dã đã nhắc đến tên bài hát khi đó của bọn anh.

Nhưng lúc đó An Thần đã đi rồi, anh cũng không có chứng cứ, bình thường Thôi Lương Dã nói chuyện rất kín kẽ, căn bản không lộ ra sơ hở.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio