Boss Là Nữ Phụ

chương 905: vô hạn trốn giết (38)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bị đàn rắn vây là chuyện cực kỳ kinh khủng, đặc biệt là đám rắn này còn cổ quái như vậy.

Đại khái là lúc trước Thời Sênh cùng bọn họ miễn cưỡng hợp tác được một lần, lá gan những người này lớn hơn lúc trước, người dưới lầu chạy lên rất nhanh.

Con người là như vậy, chỉ cần bạn cho họ một chút hoà nhã, họ liền được nước lấn tới, bạn trở mặt họ còn cảm thấy bạn không đúng.

Đó là bản chất xấu xa của con người.

Thời Sênh cũng không ngăn bọn họ, dù sao cô cũng không tính ở trong này.

Thời Sênh đỡ Miêu Miêu lên cửa sổ, thiết kiếm bay bên ngoài, Miêu Miêu cẩn thận đi lên.

Phương Thần: "..." Cho nên cô đã muốn chạy như vậy, vì sao còn phải đưa quần áo kia cho Miêu Miêu? Thần kinh à!

Phương Thần đã còn không trông cậy gì vào Thời Sênh, hắn vẫn nên tự cứu mình thì hơn.

Thời Sênh mang Miêu Miêu rời khỏi tòa nhà, trong bóng đêm, tiếng kêu thảm thiết làm tòa nhà lắc lư, rung lên.

"Ong ong ong ong..."

Tiếng chấn động đột ngột vang lên, trên tòa nhà xuất hiện một đám rắn, phía sau lưng chúng nó là một đôi cánh dài.

Lại còn biết bay à? Nó sắp lên trời luôn rồi còn gì!!

Trong đầu Thời Sênh đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, mấy thứ này, không phải là đám sâu màu trắng lúc trước đấy chứ?

Nghĩ lại cũng thấy có thể, mặc dù sâu này có lực công kích, nhưng lực công kích không cao, nếu là do còn nhỏ mới vậy thì cũng đúng.

Ngay lúc Thời Sênh đang mải suy nghĩ, đám rắn lạ đã bay tới bên Thời Sênh, Thời Sênh vội hạ thấp thiết kiếm.

Thiết kiếm rơi xuống một khoảng cách, đỉnh đầu vang lên những tiếng loạt xoạt u u chói tai.

Giống như bốn phía đều là loại tiếng đập cánh này, nghe mà run cả da đầu. Thời Sênh chỉ có thể đưa Miêu Miêu quay lại.

Thời Sênh ôm Miêu Miêu nhảy vào, thiết kiếm vung lên bốn phía, mấy con rắn lạ bị chém đứt lộ ra thân hình, nằm mềm nhũn trên mặt đất.

Những người khác cũng biết thứ công kích bọn họ chắc chắn không chỉ một con, Thời Sênh chỉ tùy tiện vung lên như vậy, đã là mấy con...

Trong phòng này rốt cuộc có bao nhiêu con?

Bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy.

"Dư Hạ sao cô trở lại?" Phương Thần từ trong góc cẩn thận đi qua.

Miêu Miêu lanh mồm lanh miệng, "Trên trời cũng có."

"Ha ha ha ha đáng đời." Phản ứng của Phương Thần tuyệt đối là phản xạ có điều kiện, hắn cười xong mới cảm thấy không ổn, "Khụ khụ..."

Nhưng mà đúng là đáng đời mà!

Ai bảo các người không mang theo hắn, báo ứng thôi!!

Thời Sênh lắc lắc thiết kiếm, mặt không chút thay đổi bắt đầu vung kiếm chém rắn, mỗi lần cô chém đều có thể chém trúng, mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Cô ấy có thể nhìn thấy mấy thứ này sao?

Xét thấy Thời Sênh quá mức hung hãn, những người sống sót bất giác đến gần Thời Sênh.

Không gian càng ngày càng nhỏ, Thời Sênh cảm giác vung kiếm cũng không được, cô tức giận quát một tiếng, "Dựa vào lại đây làm gì? Muốn chết à?"

Mẹ nó không nhìn thấy ông đang giết rắn sao?

Đám thiểu năng này.

"Các người còn qua đây nữa có tin tôi chém các người không!" Thời Sênh chỉ vào một người cách cô gần nhất, giọng điệu rất hung hăng.

Người nọ không tự chủ được lui từng bước ra sau.

Miêu Miêu đi tới bên cạnh Thời Sênh, học theo Thời Sênh, quơ thanh kiếm không biết lấy từ đâu ra ở trên tay, cô không lợi hại như Thời Sênh, chém mãi cũng chỉ chém được một con.

Còn không chém chết, Thời Sênh xoay người bổ thêm một kiếm, mới chém chết con rắn kia.

Thời Sênh liếc mắt nhìn Miêu Miêu một cái.

Miêu Miêu thè lưỡi, tiếp tục cầm kiếm chém.

Có kinh nghiệm một lần, lần thứ hai sẽ tốt hơn, đến cuối cùng tuy rằng không thể bách phát bách trúng, nhưng cũng chém trúng ba bốn phần mười.

"Miêu Miêu..." Phương Thần sán đến bên người Miêu Miêu, "Em chém như thế nào vậy?"

Mấy thứ này căn bản không nhìn thấy, chỉ có thể phản ứng dựa vào bản năng cảm giác nguy hiểm.

Nhưng mà hắn còn kém cả một tiểu hài tử, sao lại đau lòng thế này?

Miêu Miêu nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, thành thật trả lời: "Chị Dư Hạ nói cứ thoải mái chém."

Phương Thần khó hiểu, "Hả?"

Thoải mái chém là chém như thế nào?

Miêu Miêu vung kiếm ra dáng lắm, "Thì cứ chém lung tung thôi."

Phương Thần: "..." Thoải mái chém là chém lung tung sao? Làm hắn còn tưởng cô gái kia dạy Miêu Miêu biện pháp gì, kết quả chỉ là chém lung tung à?

Trêu hắn đấy à!!!

Chém lung tung sao có thể chém trúng được.

Phương Thần không có vũ khí, hắn lấy kiếm trên tay Miêu Miêu, vung bốn phía, mũi kiếm xẹt qua không khí, trên mặt đất lập tức rớt xuống hai con rắn.

Con mẹ nó! Đúng thế thật!

Đầy cả phòng này đều là rắn, tùy tiện chém đương nhiên có thể chém trúng. Trên người Miêu Miêu mặc bộ quần áo kia có thể phòng ngừa đám rắn này cắn cô, cho nên người ở bên ngoài nhìn thấy, lại giống như Miêu Miêu tìm được kỹ xảo chém rắn.

Kì thực cô chỉ là chém lung tung mà thôi.

Sau đó một vài người cũng phát hiện, tiếng kêu thảm thiết dần biến mất.

Đám rắn này ỷ vào việc có thể đổi màu thôi, thực ra lực công kích không mạnh, rắn trong phòng dần bị dọn dẹp hết.

Thi thể rắn phủ kín một phòng, có mùi tanh tưởi quanh quẩn trong phòng.

"Ngải Mễ đâu? Ngải Mễ..." Đại khái là có người bị rắn cắn, lo lắng gọi Ngải Mễ.

"Ngải Mễ đâu?"

"Không thấy người..."

Mọi người lật những người chết dưới đất lên, đều không có bóng Ngải Mễ.

Không thấy Ngải Mễ.

Mà đồng thời bên ngoài có rất nhiều rắn lạ vây lại.

Vốn Thời Sênh chỉ muốn xem kịch, ai ngờ đám này còn có cả không quân, cô chỉ có thể tiếp tục giết rắn.

"Ầm ầm ầm..."

"Tiếng gì vậy?"

"Hình như là phía dưới, phía dưới có tiếng động."

"Căn nhà… căn nhà đang động."

Tòa nhà đều đang rung lên, giống như có thứ gì đó muốn chui ra. Kiến trúc lắc lư càng ngày càng mạnh, những người này làm sao còn dám trì hoãn, đều chạy ra bên ngoài.

Nếu chỗ này sập, bọn họ đều bị chôn ở bên trong.

Thời Sênh quay đầu lại nhìn Miêu Miêu, Phương Thần che chở cô, cô cũng không quay lại, trực tiếp theo cửa sổ ra ngoài.

Ngay khi mọi người ở đây rời đi, tòa nhà đều bị vỡ vụn, một cái đuôi khổng lồ chui ra từ trong đất, quấn lấy bộ phận còn sót lại của tòa nhà, siết chặt.

Tòa nhà tực tiếp bị đập nát dưới cái đuôi.

Đó là một con rắn rất lớn.

Ngoại hình không khác đám rắn lạ kia, điểm khác duy nhất chính là, lớp vảy trên người nó chỉ một màu, toàn thân màu trắng bạc.

Rắn to rút hoàn toàn thân thể của mình ra khỏi nền đất.

Rắn nhỏ bốn phía tựa hồ rất sợ nó, bắt đầu lui lại.

Lúc mọi người ở đây đứng xem rắn lớn, rắn lớn đột nhiên bắt đầu công kích đám rắn nhỏ, cứ ăn từng đám một.

"Thật hung tàn!" Thời Sênh trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Ngay cả đồng loại của mình mà cũng ăn.

Đám không quân trên trời bay vòng quanh đại xà, đại xà ăn xong một đám lớn rắn nhỏ trên mặt đất, vùng đứng dậy, bắt đầu ăn trên trời.

"Chạy đi!"

Cũng không biết là ai phản ứng trước, người còn sống cũng không có tổ chức gì, đều tự lựa chọn phương hướng cảm thấy an toàn để chạy trốn.

Rắn lớn kia hình như không có hứng thú với loài người không đủ nhét kẽ răng này, chỉ tập trung ăn không quân trên trời.

Thời Sênh tự nhiên sẽ không đi đối phó con rắn lớn này, thế giới cấp mười sao hẳn là cấp bậc cao nhất, không có cách nào thăng cấp nữa, đối phó nó cũng không có giá trị kinh nghiệm, chẳng thú vị gì.

Thời Sênh tìm Miêu Miêu, nhanh chóng rời khỏi đây.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio