Boss Là Nữ Phụ

chương 923: ma vương vạn tuế (15)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người tạo báo động giả tất nhiên không bị bắt.

Đồng thời, cũng không có cách nào tắt báo động đi được, không tắt được báo động thì cửa không thể mở ra, mà cửa không mở ra thì người cũng không thể ra ngoài.

Quản lý gọi điện cho phía cung cấp hệ thống báo động này, bên đó lại nói kỹ thuật viên đã ra nước ngoài công tác, nhanh nhất cũng phải sáng mai mới có thể về tới nơi.

Được lắm, chỉ cần một buổi tối thôi là đủ giết chóc rồi.

Đây rõ ràng là đường quen mà.

Bản cô nương không đi.

Khách sạn vừa có người chết đã lại xảy ra chuyện khác, người trong khách sạn sao còn dám đợi ở phòng nữa, tất cả đều tụ tập ở đại sảnh khách sạn.

Lúc không tụ lại thì cảm thấy chẳng có bao nhiêu người, nhưng lúc mọi người cùng dồn xuống đại sảnh thì chỉ thấy khắp nơi toàn người là người.

Mà kỳ quái nhất là Thời Sênh lại nhìn thấy Lệ Thừa Vân.

Lệ Thừa Vân!

Nam chính trâu bò thích hò hét!

Lật bàn, nam chính đại nhân trà trộn vào đây từ bao giờ thế?

Đạo diễn, ông cưỡng chế cho nam chính thêm cảnh diễn là có ý gì hả?

Ông đây không phục!

Giữa một đám người đang không ngừng kích động, dáng người Lệ Thừa Vân cao ngất, khí độ bất phàm, bình tĩnh, trầm ổn, trong nháy mắt đã tạo sự chênh lệch rõ ràng về cấp bậc với đám người này.

Tầm mắt của hắn lướt quá đám người như đang tìm kiếm gì đó.

Thời Sênh vẫn ngồi trên sofa trong đại sảnh, phía trước có người đứng chắn nên Lệ Thừa Vân không hề chú ý tới cô.

Hắn nghiêng đầu nói với vệ sĩ đằng sau mấy câu, sau đó đi về phía thang máy.

Thời Sênh đoán là hắn đi tìm Khúc Diệu. Hình như giữa hắn và Khúc Diệu có một mối liên hệ gì đó nên có thể cảm ứng được cô ta trong một khoảng cách nhất định.

“Rốt cuộc phải chờ bao lâu nữa, chút nữa tôi phải chủ trì một bữa tiệc rồi, nếu không tới kịp các anh có bồi thường nổi không? Khách sạn của các anh làm ăn thế nào vậy hả?”

Tiếng phụ nữ sắc bén vang lên trong đại sảnh, khắp đại sảnh đang đầy tiếng cãi nhau đột nhiên chìm xuống, đều nhìn về phía người phụ nữ đó.

Nhân viên khách sạn vẻ mặt đầy sự xin lỗi, hơi hơi cúi người trả lời: “Thực xin lỗi quý bà, bởi vì nhân viên kỹ thuật không thể về kịp.”

Người phụ nữ ngắt ngang lời nhân viên phục vụ, “Anh đừng có nói lời thừa nữa, khi nào tôi có thể ra ngoài?”

“Sớm nhất là sáng ngày mai thưa quý bà!”

“Buổi sáng ngày mai?” Giọng người phụ nữ càng cao hơn, bởi vì tức giận nên khuôn mặt xinh đẹp có chút méo mó, “Buổi sáng mai thì tôi còn cần ra ngoài làm gì?”

“Đã mang tới sự bất tiện cho ngài, chúng tôi thật sự cảm thấy có lỗi…”

“Xin lỗi thì có lợi ích gì? Anh có biết tôi đã bỏ ra bao nhiêu để chuẩn bị cho đêm nay không hả? Giờ chỗ các anh lại xảy ra chuyện thế này, mọi cố gắng của tôi đều đổ xuống sông xuống biển hết.” Người phụ nữ càng nói càng hăng, ánh mắt cô ta nhìn tới cảnh sát ở gần đó, đột nhiên đi về phía bọn họ.

Người phụ nữ làm ầm ĩ nhất định phải ra ngoài, cảnh sát và nhân viên khách sạn thay phiên nhau lên sân khấu, phải ầm ĩ tới hơn mười phút.

“Các anh cứ chờ đấy.” Người phụ nữ giẫm lên giày cao gót đi về phía thang máy, trước khi đi còn không quên nói lời hung hăng.

“Chị, ở đây có thể ngồi được không?”

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên bên tai Thời Sênh. Cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một thằng bé bảy, tám tuổi ôm một tập giấy vẽ, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn cô.

“Cứ ngồi đi.”

Thằng bé tay chân ngắn cũn, sau khi bò tới ngồi bên cạnh Thời Sênh thì khuôn mặt mũm mĩm đã hơi đỏ ửng lên.

Nó cười ngọt ngào với Thời Sênh, sau đó mở tập giấy ra, bắt đầu tự vẽ.

“Chị, chị có tin là thế giới này có ma không?” Không biết thằng nhóc ngừng vẽ từ lúc nào, hơi nhích người lại gần Thời Sênh, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn cô.

“Sao, em thấy rồi à?” Thời Sênh nhíu mày.

Đôi mắt của thằng nhóc sáng lên, gật đầu cái rụp, nó đưa bản vẽ của mình cho Thời Sênh nhìn, “Chị nhìn đi. Mọi người đều không tin em, nhưng em thật sự có thể nhìn thấy chúng, còn có thể nói chuyện với chúng nữa.”

“Người này em nhìn thấy ở nhà trẻ, cô ấy nói mình là giáo viên, nhưng em chưa từng gặp cô ấy bao giờ. Cô ấy rất tốt, dạy em rất nhiều thứ.” Thằng bé chỉ vào bản vẽ, giới thiệu với Thời Sênh.

“Đây là chú ở ngay gần khu nhà em ở, nhưng nhìn chú ấy rất hung dữ, em không dám nói chuyện với chú ấy.”

“Còn người này nữa, em gặp ở công viên đấy.”

“Người này…”

Thời Sênh nhìn những bức vẽ, ngoại trừ màu sắc khác nhau thì chẳng nhận ra đâu là người nữa, khóe miệng cô không khỏi giật giật.

Quả thực là một vài đứa bé có thể nhìn thấy những thứ khác thường, nhưng khi lớn lên thì năng lực này cũng sẽ biến mất.

Mà thằng bé này bảy, tám tuổi rồi vẫn nhìn thấy, đây chắc chắn là dị năng trời cho.

“Chị, chị cũng không tin em ư?” Thằng bé thấy Thời Sênh không nói gì thì nhìn cô đầy tủi thân.

Thời Sênh hơi nghiêng hẳn người sang, “Em có thể nhìn thấy ma ở trong khách sạn này không?”

Thằng bé quay đầu nhìn khắp đại sảnh, lắc đầu: “Ở đây không có.”

Ở đây không có? Vậy là nó đã gặp ở nơi khác trong khách sạn này?

“Em gặp ở chỗ nào?”

Thằng nhóc cẩn thận nhìn Thời Sênh một cái, giọng hơi lắp bắp: “Em… em nhìn thấy một con ma đi theo… đi theo chị.”

Đi theo cô không phải Khúc Diệu à?

Khúc Diệu đi theo cô cả ngày, thằng bé này nếu quả thực có thể nhìn thấy ma thì cũng không có gì kỳ quái cả.

“Người đó rất đáng sợ.” Thằng bé lại nói, giọng càng lúc càng thấp, “Em còn nhìn thấy người đó… giết những con ma khác…”

Thời Sênh càng nghe càng thấy lạ.

Khúc Diệu chẳng khác nào bông hoa trắng ngọt ngào, sao biết giết ma chứ?

Không đúng…

“Con ma đó là nam hay nữ?”

“Nam.”

Sau lưng Thời Sênh đột nhiên nổi lên một tia lạnh lẽo.

Mẹ nó, tên bại não nào dám tính kế ông đây?

Cô không nhìn thấy ma nhưng vẫn có thể cảm nhận được, khi có ma tới gần thì sẽ mang theo một luồng khí lạnh, ma càng mạnh thì khí càng lạnh hơn.

Nếu thật sự có ma đi theo cô, vậy thì khoảng cách chắc chắn rất xa.

Nếu là như thế…

“Sao em biết hắn đi theo chị?” Nếu là đi theo từ xa, với tuổi tác của thằng bé này, làm sao có thể nhận ra được?

Thằng bé chớp chớp mắt, đôi mắt to tràn đầy vẻ khó hiểu, “Em nhìn thấy người đó đứng bên ngoài cửa phòng của chị, còn nhìn thấy vài thứ nữa.”

Thời Sênh: “…”

Ngẫm lại chuyện lần trước, Thời Sênh cảm thấy người đi theo mình chính là kẻ đó, cũng chỉ có thể là tên não tàn Mộ Bạch kia.

Tên não tàn này muốn ở sau lưng ông đây gây chuyện.

Lần này, cô phải dạy cho hắn biết cách làm người tử tế mới được.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Một người phụ nữ vội vàng đi ra từ trong đám đông, tiến lại và ôm lấy thằng bé, “Mẹ đã bảo con không được chạy lung tung cơ mà? Sao lại không nghe lời như thế?”

“Mẹ.” Thằng bé lè lưỡi, “Con đứng mỏi chân nên muốn ngồi một chút.”

“Nhưng con phải nói cho mẹ biết chứ?” Người phụ nữ xoa xoa đầu nó, “Lần sau không được như thế nữa đâu nhé? Mẹ sẽ lo lắng lắm.”

“Con biết rồi mẹ.”

Người phụ nữ thở phào một hơi, nhìn Thời Sênh và khẽ gật đầu: “Tiểu Vũ không làm phiền cô chứ?”

Thời Sênh cười lắc đầu.

“Chào tạm biệt chị gái đi nào.” Người phụ nữ bế Tiểu Vũ lên.

“Tạm biệt chị.” Tiểu Vũ vẫy tay, nó nghĩ nghĩ lại đưa bản vẽ trong tay cho Thời Sênh, “Chị, chị, cái này tặng cho chị, sau này chúng ta là bạn bè rồi nhé.”

Những người khác đều không tin nó có thể nhìn thấy quỷ, chỉ có chị gái này tin nó, nó thích chị ấy.

“Trẻ con vẽ nghịch ngợm xấu xí, nếu cô không chê thì xin nhận lấy.” Người phụ nữ giải thích một câu, đại khái là sợ Thời Sênh nhìn thấy những thứ kỳ quái vẽ trên đó.

“Cảm ơn.” Thời Sênh nhận lấy bản vẽ, sau đó lấy ra một cái vòng cổ đeo lên cho Tiểu Vũ, “Cái này sẽ phù hộ em, bảo vệ em mạnh khỏe, bình an.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio