Boss Là Nữ Phụ

chương 967: theo đuổi thừa tướng đại nhân (21)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhan Cẩm Tú và muội tử đó bị ở lại trên thuyền, muội tử bảo người của quan phủ chèo thuyền rời đi.

Khoảng cách của hai con thuyền dần kéo ra, bóng người trên sàn tàu cũng càng ngày càng nhỏ, tới cuối cùng không nhìn thấy gì nữa.

“Giờ làm sao đây? Nhan tiểu thư vẫn ở bên trên.”

“Đi theo, nhất định phải cứu Nhan tiểu thư về.”

“Nói thì dễ…”

Người của quan phủ vây lại thương lượng đối sách. Thời Sênh không biết từ đâu chuyển ra một chiếc ghế, ngồi xuống cắn hạt dưa.

Đợi người của quan phủ thương lượng xong, vừa quay đầu liền nhìn thấy cảnh như vậy.

Mọi người: “…” Điện hạ người cũng nhàn nhã quá đấy, hiện giờ có phải đang nghỉ mát đâu! Tỏ ra căng thẳng chút đi được không!

“Bùm!”

Tiếng nổ mạnh làm chấn động tất cả mọi người, sàn tàu dưới chân truyền tới dư chấn, độ lắc trên sông lớn thêm, ánh lửa phía xa như bốc lên tận trời.

Nổ… nổ tung rồi?

Tay cắn hạt dưa của Thời Sênh cũng dừng lại.

Cô thề, cô không hề làm gì cả.

Vụ nổ này chẳng liên quan gì tới cô hết.

Sau vụ nổ, quan phủ phái người xuống sông mò vớt, Nhan Cẩm Tú được người ta tìm được ở hạ lưu, chỉ bị choáng, rất nhanh liền tỉnh lại.

Sau này Thời Sênh mới biết việc này là do Đoan Mộc Khởi phụ trách, chẳng trách có thể mời được vị nữ chính đại nhân Nhan Cẩm Tú này.

Sau khi Nhan Cẩm Tú tỉnh lại, việc đầu tiên chính là cáo trạng với Đoan Mộc Khởi, nói các việc ác của Thời Sênh.

Đoan Mộc Khởi đã biết sự việc từ chỗ người khác, việc này vốn chính là Hoàng thượng hạ chỉ bảo hắn điều tra, ai ngờ lại trùng hợp như vậy, Thời Sênh gây rối thế này, khiến việc trước đây hắn làm đều uổng phí cả.

Đoan Mộc Khởi trực tiếp bẩm báo việc này với Hoàng thượng.

Hoàng thượng đang thở phào vì tìm được nữ nhi nhà mình, Đoan Mộc Khởi liền đưa tới một tin tức lớn như vậy.

Thời Sênh trở về một mình, Hoàng thượng căn bản không biết Thời Sênh từng bị bắt trói, nghe xong lời của Đoan Mộc Khởi, không chỉ không có ý trách phạt Thời Sênh, trái lại còn mắng Đoan Mộc Khởi một trận.

Đoan Mộc Khởi tái mét mặt đi từ bên trong ra, va phải Thời Sênh đứng bên ngoài. Sự u ám sâu trong đáy mắt thoáng loé qua, hắn ta hừ mạnh một tiếng, rồi phất tay áo bỏ đi.

Thời Sênh lặng lẽ dựng đứng ngón tay giữa.

“Điện hạ.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.

Thời Sênh bình tĩnh thu tay lại, quay đầu, màu sắc đậm đà đó rơi vào tầm mắt.

Nam nhân cầm quạt đứng im lặng, ánh mắt hơi cụp xuống, đường nét khuôn mặt như được phủ thêm một lớp sáng nhu hòa, giống như người mẫu. Hắn chính là màu sắc duy nhất dưới ống kính này.

“Liên Thừa tướng.” Thời Sênh hơi cong mày, ánh mắt trêu chọc lướt qua người hắn, “Một ngày không gặp như cách ba thu!”

“Điện hạ, chú ý ngôn từ của người.” Liên Trầm hơi ngước mắt lên, chạm vào ánh mắt của Thời Sênh.

“Đây chỉ là hỏi thăm thông thường thôi.” Thời Sênh xua tay, “Liên Thừa tướng nghĩ tới đâu vậy?”

Liên Trầm: “…” Câu nói đó của nàng vốn đã có vấn đề, sao lại là hắn nghĩ đi đâu chứ?

Hắn im lặng một lát, “Nghe nói Điện hạ bị người bắt trói. Điện hạ có bị thương không?”

“Ta bị thương ngươi sẽ đau lòng chứ?”

Liên Trầm hơi cười, “Đương nhiên vi thần sẽ lo lắng cho Điện hạ, đây là chức trách của vi thần.”

Thời Sênh bĩu môi, “Không.”

Nghe thấy Thời Sênh nói không, không biết vì sao trong lòng Liên Trầm đột nhiên thở phào. Cảm giác đó thật sự rất quái dị, hắn rất không thích loại cảm giác không chịu khống chế này.

Liên Trầm cúi đầu, giọng nói trầm thấp thêm vài phần, “Vi thần còn có việc muốn bàn bạc với Bệ hạ, xin cáo từ trước.”

Liên Trầm kéo chiếc áo diễm lệ đó, vòng qua Thời Sênh, đi vào trong điện.

Khi Liên Trầm đi ra, bên ngoài đang mưa. Lúc này đã vào mùa hè, mưa rất lớn, bầu trời đen kịt, giống như muốn đè ép xuống.

Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy mây đen, nước mưa bị gió thổi tới đập vào mặt hắn, lạnh như băng.

“Liên Thừa tướng nghĩ không thông sao? Muốn dầm mưa để bình tĩnh một chút à?” Giọng nói trêu chọc vang lên từ bên cạnh.

Phản ứng vô thức của Liên Trầm là, nghĩ không thông có liên quan gì với dầm mưa bình tĩnh một chút?

Phản ứng thứ hai mới là đây là giọng nói của Thời Sênh.

Liên Trầm chậm rãi quay đầu, nhìn rõ cô gái đứng cuối hành lang, một mình nàng đứng đó, gió lạnh thổi qua vạt váy của nàng vang lên phần phật, bầu trời rủ xuống sau lưng, vô cùng u ám nặng nề.

Khuôn mặt thiếu nữ tĩnh lặng, đôi mắt giống như hồ băng nghìn năm, không nổi sóng, lại phát ra từng luồng khí lạnh, ép người ta không dám nhìn thẳng vào.

Đó không phải ánh mắt mà một thiếu nữ mười bảy tuổi nên có.

Liên Trầm đè sự nghi hoặc trong lòng xuống, quay người đi về phía hành lang mấy bước, “Điện hạ vẫn chưa xuất cung à?”

“Đợi ngươi.” Ánh sáng lạnh trong mắt nàng dường như tan ra trong giây lát, ánh sáng nhàn nhạt toả ra trong tròng mắt nàng, nổi lên gợn sóng nhỏ lăn tăn, “Chúng ta thuận đường, vừa hay có thể cùng về.”

Liên Trầm không thể phản bác, vì họ thật sự thuận đường.

Liên Trầm muốn giữ khoảng cách với Thời Sênh, nhưng hành vi của hắn lại luôn có chút không bị khống chế, “Điện hạ mời.”

Thời Sênh từ cuối hành lang đi tới, kéo vạt váy đi xuống thềm, cung nữ đợi bên cạnh lập tức cầm ô chạy bước nhỏ lên, che nước mưa cho Thời Sênh.

Liên Trầm tự cầm ô đi theo sau, màn mưa chặn tầm nhìn của hắn, bóng người phía trước có chút mơ hồ.

Liên Trầm nghĩ tới những gì vừa nãy Hoàng Thượng nói với mình, đi nhanh mấy bước, kéo gần khoảng cách của hai người, “Điện hạ, Bệ hạ nói, người muốn vi thần làm Thái phó của người?”

Thời Sênh hơi hơi liếc mắt, “Ừm, sao, Liên Thừa tướng không đồng ý?”

Liên Trầm hơi nhíu mày, “Điện hạ, vi thần công sự bận rộn, e là không thể dạy dỗ người. Tề Thái Phó nhàn rỗi ở nhà, ông ấy tới dạy người thích hợp nhất.”

“Nhưng ta muốn ngươi!” Lão già nghiện cắn hạt dưa Tề Thái Phó đó, lần trước còn lừa cô một vố, cô không muốn gặp ông ta một chút nào.

Liên Trầm hít một hơi.

Câu nói đó không biết vì sao khiến nhịp tim hắn đập nhanh hơn.

Hắn cúi đầu xuống, che đi sắc mặt không quá tự nhiên trên mặt, giọng nói bị tiếng mưa cắt thành vỡ vụn, “Được điện hạ ưu ái, vi thần không nhận nổi.”

“Trên thế giới này, chỉ có ngươi chịu nổi.”

Giọng nói của thiếu nữ từ phía xa truyền tới, thoắt ẩn thoắt hiện, xuyên phá màn mưa, rõ ràng đánh vang bên tai hắn, đi vào đáy tim, luẩn quẩn trong tai từng tiếng.

Liên Trầm đột nhiên lùi về sau hai bước, trong giọng nói ẩn giấu vài phần né tránh, “Điện hạ, xin hãy mời cao nhân khác, vi thần cáo lui trước.”

Hắn không thể dây dưa gì với nàng.

Liên Trầm cầm ô, bước cực nhanh bỏ đi, tiếng mưa ào ào, cũng không xối đi được sự hoảng loạn của nội tâm lúc này.

Liên Trầm về tới phủ, áo trên người không biết đã ướt sũng từ khi nào, dính chặt vào người, hơi lạnh len lỏi vào trong cơ thể.

Hắn dần bình tĩnh trở lại, chẳng qua chỉ là một nữ nhân, sao hắn có thể vì nàng ta mà nảy sinh sự dao động tình cảm lớn như vậy.

“Công tử, sao người không ngồi kiệu về?”

Liên Trầm cúi đầu nhìn áo ướt sũng trên người, quạt gấp trong tay vẫn nhỏ nước, ánh mắt hơi sầm xuống, “Không sao, chuẩn bị nước nóng.”

Người đó do dự một lát, “Vâng.”

Công tử sao vậy? Bộ dạng như mất hồn…

Lẽ nào Hoàng thượng lại làm khó dễ công tử?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio