Đồng Miên Miên nức nở trong lòng Hoắc Từ Minh, cộng thêm cơ thể đau buốt khiến cô muốn chết đi sống lại, mắt cô dần sưng lên.
“Đừng khóc nữa.” Hoắc Từ Minh sốt ruột liên tục lau nước mắt cho Đồng Miên Miên, cô vốn không có ý định dừng khóc.
Lẽ nào vì anh chưa quan tâm cô đủ nên cô mới vậy?
Hoắc Từ Minh tự rủa mình vài câu trong đầu rồi không biết phải làm sao.
Đồng Miên Miên nhìn Hoắc Từ Minh bằng ánh mắt đáng thương chứa nước. “Em bị chuột rút nữa rồi. Từ Minh, em đau bụng quá, đau lưng nữa, em muốn sinh con ngay lập tức, em đau lắm, hức…hu hu!” Nói xong cô lại òa khóc khiến Hoắc Từ Minh giật mình luống cuống.
Chưa đủ tháng sinh, càng chưa có dấu hiệu sinh đẻ nên Đồng Miên Miên không thể sinh sớm hơn dự định được vì ảnh hưởng đến thai nhi, Hoắc Từ Minh chỉ biết cùng cô kề vai sát cánh trong giai đoạn này.
“Em nói cho anh biết, anh phải làm gì để em đỡ đau?” Hoắc Từ Minh mủi lòng hỏi cô.
Đồng Miên Miên chỉ biết túm chặt tay Hoắc Từ Minh không nói gì, một tay còn lại liên tục xoa xoa phía sau lưng mình.
Hoắc Từ Minh vội đưa tay ra sau cô, giúp cô xoa bóp cẩn thận lại nhẹ nhàng. Bây giờ đã là hai giờ sáng, Đồng Miên Miên ngày nào cũng đau đớn như này, rất hiếm khi có một giấc ngủ ngon như bao người. Anh tự nhủ chỉ khiến Đồng Miên Miên đau một lần, tuyệt đối không để cô mang thai lần thứ hai nữa.
Cuối cùng một lúc sau Đồng Miên Miên cũng dần nín, có lẽ cô đã thấy bớt đau hơn một chút thì lại muốn rời khỏi giường. Hoắc Từ Minh bên cạnh đỡ cô. “Em đi đâu?”
Đồng Miên Miên đỏ mặt. “Em muốn đi vệ sinh.”
“Em giúp em.” Hoắc Từ Minh thở phào đỡ cô ra khỏi giường, nhìn cô mang cái bụng nặng nề quả là khó khăn.
Rõ ràng chỉ là một thai sao bụng lại to vậy chứ, nếu là sinh đôi thì không nói…
Nghĩ đến đây Hoắc Từ Minh tự muốn vả mình. Đồng Miên Miên mang thai một đứa đã đủ khổ, để cô mang thai sinh đôi… Anh không muốn nghĩ đến cục diện đó.
Ngày hôm sau khi Đồng Miên Miên dậy đã là chín giờ, bên cạnh đã không thấy Hoắc Từ Minh đâu, có lẽ anh đã đi làm.
Thế nhưng vừa ra khỏi phòng Đồng Miên Miên đã mở to mắt. Bên ngoài bóng bay đủ màu sắc tràn ngập, có rất nhiều đồ đạc như lễ mừng gì đó, còn thấy một chiếc bánh kem màu hồng đáng yêu bên trên có một gia đình gồm ba người nhỏ nhắn được vẽ bằng kem, dòng chữ nắn nót bên dưới chính là: Chúc mừng sinh nhật Miên Miên.
Cô vội đưa tay lên bịt miệng mình lại ngạc nhiên. Thời gian đối với cô từ lâu như đã ngưng đọng bởi vì chỉ có ăn và ngủ, đến ngày sinh nhật của cô cô còn không nhớ, vậy mà… Hoắc Từ Minh lại nhớ?
Mấy quả pháo dây đủ màu sắc bắn ra tứ phía, người hầu, vệ sĩ của Hoắc Từ Minh đều cười tươi rói vỗ tay chúc mừng sinh nhật cô.
“Chúc mừng sinh nhật tiểu thư!”
“Chúc tiểu thư sinh nở mẹ tròn con vuông nha!”
“Tiểu thư Miên Miên, sinh nhật vui vẻ! Chúng tôi luôn bên cô!”
Đồng Miên Miên rơm rớm nước mắt cảm động, cô đưa tay lên gạt nước mắt. “Cảm ơn mọi người.”
Lúc này Hoắc Từ Minh từ một phía khác đi ra, hai tay để phía sau, cười hòa nhã tiến đến chỗ Đồng Miên Miên.
Cô nhấc đôi mi cong đẹp nhìn anh, ánh mắt phản chiếu lại người đàn ông có ngũ quan như đúc tạc, từng đường cong đẹp đẽ đến mê người.
“Chúc mừng sinh nhật em.” Hoắc Từ Minh đưa ra một bó hoa hồng lấp lánh.
Cô nhận lấy, cảm động. “Đâu cần phải cất công vậy chứ.”
Bỗng cổ của cô mát lạnh, cô nhìn xuống đã thấy Hoắc Từ Minh đeo vào cổ mình một sợi dây chuyền mặt đá đỏ hình trái tim quý giá, sợi dây cơ hồ có đủ màu sắc lóe lên dưới ánh điện, đủ để hiểu giá trị của nó.
Vậy là Đồng Miên Miên cô chính thức bước sang tuổi hai mươi bảy!
Cô mỉm cười nhìn anh. “Cảm ơn anh vì tất cả.”
Hoắc Từ Minh cầm tay cô dẫn đến một căn phòng. “Còn một bất ngờ muốn dành cho em.” Căn phòng được người giúp việc mở ra.
Đồng Miên Miên kinh ngạc đến vui vẻ, cô tiến vào nhìn khắp xung quanh. Nơi nơi đều là đồ chơi và đồ đạc của trẻ sơ sinh rất bắt mắt, tất cả đều khiến cô như đặt chân vào giấc mộng đẹp.
“Là anh chuẩn bị hết sao?” Cô quay lại nhìn anh, chưa đầy một giây lại nhìn căn phòng, tay lướt qua từng món đồ chơi.
Hoắc Từ Minh khẽ ừm một cái, nhìn cô hứng thú như vậy chính là sở thích của anh.
Anh đi đến từng bước, ôm Đồng Miên Miên phía sau lưng, giọng nói kề bên tai Đồng Miên Miên. “Có thích không?”
“Thích!” Đồng Miên Miên dịu dàng trả lời. Sau đó thấy câu trả lời này chưa đầy đủ, liền trả lời lại. “Rất thích!”
Hít ngửi hương thơm từ mái tóc mềm của Đồng Miên Miên, Hoắc Từ Minh hài lòng gật đầu tán thưởng.
Xe bánh kem được đẩy tới căn phòng hai người đang đứng, cô và anh cùng nhau cầm dao cắt bánh kem, ánh mắt không rời, hôn nhau say đắm, một tràng pháo tay tung ra với muôn vàn lời chúc tốt đẹp.
Anh Quốc.
Chạng vạng tối, Bách Gia Yến ở trong một căn nhà lớn dưới sự giám sát của hơn một trăm người. Tất cả đều không tiết lộ danh tính kể từ khi anh đến đây.
Thời gian nửa năm bị giam nhốt Bách Gia Yến đủ để biết mình đã bị lừa, hơn nữa là bị chính Hoắc Từ Minh lừa. Bởi anh có liên lạc với Đồng Miên Miên đến cỡ nào cũng không được.
Mỗi lần anh hỏi mấy người ở đây, bọn họ đều trả lời một câu duy nhất: “Lão gia chưa có lệnh gặp mặt, mong cậu tiếp tục đợi chờ.”
Đợi chờ? Đợi chờ cái quái gì? Thế giới loài người như thế nào Bách Gia Yến cũng gần như đã quên mất rồi! Đồng Miên Miên sống chết ra sao anh cũng không rõ, anh phải đợi chờ đến bao giờ, đợi chờ cái ngôi vị thừa kế không bao giờ đến tay hay sao.
Anh thật quá ngu ngốc nên mới dễ bị lừa mà thôi.
Ở tại căn nhà này nhiều lần Bách Gia Yến đã có ý định trốn thoát nhưng đều bất bại, số người canh gác quá nhiều, còn anh không thể nào dùng sức vật ngã hơn một trăm người. Điện thoại, tất cả đồ đạc có thể liên lạc với bên ngoài đều bị chúng thu giữ.
Ngồi trên ghế, gương mặt xám xịt của Bách Gia Yến dán chặt vào hư không, anh vặn vẹo từng đốt ngón tay răng rắc.
“Hoắc Từ Minh, anh dám làm trò hề này với tôi.”
Liếc mắt nhìn một tên vệ sĩ gần nhất, rồi lại di chuyển xuống túi quần hắn ta, Bách Gia Yến có thể biết hắn ta mang điện thoại, lần này đánh liều đi tới đập vào gáy hắn ta một cái mạnh khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Lục soát người hắn ta, Bách Gia Yến lấy ra được chiếc điện thoại, anh dùng trí nhớ của mình để gọi tới số điện thoại kia.
Đầu dây là giọng người phụ nữ trung niên. “Alo?”
“Mẹ!” Bách Gia Yến có chút hồi hộp.
“Bách Gia Yến? Con, con đã ở đâu, sao mẹ không liên lạc được cho con? Con sao rồi, con…” Mạn Mạn bị kích động liên tục đặt ra câu hỏi.
“Mẹ, con đang bị giam giữ ở gần Hoắc gia, con đang ở Anh Quốc.” Bách Gia Yến bình tĩnh.
Mạn Mạn kinh ngạc rồi đến phẫn nộ. “Là ai đã làm điều đó, mẹ sẽ cứu con!”
Bách Gia Yến lại tiếp tục. “Không vội, mẹ, giúp con làm một chuyện.” Ánh mắt anh sắc lại, gương mặt tràn đầy u ám.
“… Con mau nói, chỉ cần giúp được con.”
Bách Gia Yến cười khẩy. “Giúp con liên hệ với Lưu phu nhân, nói rằng Hoắc Từ Minh bên ngoài đã yêu đương và có thai với một người phụ nữ, kêu bà ta mau đến đem con trai về!”