Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Khi cô nói, lòng bàn tay vỗ nhẹ sống lưng mẹ kế.
Mẹ kế nhanh chóng đẩy Nam Nhiễm ra.
Cũng không biết vì sao, mấy lần gần đây tiếp xúc với Nam Nhiễm khiến bà ta lạnh cả người.
Nhưng đứa bé này bà ta nhìn từ nhỏ đến lớn.
Trong lòng nghĩ gì bà ta đều biết.
Vô số tâm tư xẹt qua trong đầu mẹ kế.
Hiện giờ, trực giác đang va chạm với lý trí.
Nam Nhiễm không hề quay đầu lại, đi xuống cầu thang.
Đương nhiên, bốn xấp giấy tờ kia cũng được cô cầm đi.
Vừa đi, Tiểu Hắc Long vừa giải thích:
【 ký chủ, bốn giấy tờ này có giá trị hai trăm triệu.
】
Nam Nhiễm không chút để ý:
- Ừ.
Tiểu Hắc Long giật mình, lập tức thay đổi cách nói khác:
【 ký chủ, bốn hợp đồng này có thể cho cô ăn năm bánh bao.
】
Nam Nhiễm nghe, lập tức dừng lại:
- Có giá vậy à?
Sọc đen đầy đầu Tiểu Hắc Long.
Đó là có giá sao?
Là giá trị bánh bao chứ gì??
Về chuyện xảy ra ở thư phòng đã bị Nam Nhiễm nhanh chóng vứt ra sau đầu.
Mỗi ngày đều đọc sách Bạc Phong đưa cho cô.
Hiện tại cô mới học lớp , còn một năm nữa mới xong cấp ba.
Nhưng do sớm được dạ minh châu nên ba tháng sau, Nam Nhiễm theo chân Bạc Phong cùng thi đại học.
Mỗi ngày đều đọc sách, đọc sách và đọc sách.
Ngày này, Nam Nhiễm đang ngủ trong sân bóng.
Tả Hàm nhẹ bước đi vào.
Xoa mồ hôi đầy đầu, tìm kiếm Nam Nhiễm.
Rốt cuộc phát hiện cô ở dãy ghế ngoài rìa.
Cô ấy nhanh chóng đi lên bậc thang.
Chỉ là lúc này không có bộ dáng vừa nhìn thấy Nam Nhiễm liền mê muội kia.bg-ssp-{height:px}
Tả Hàm tâm sự nặng nề.
Trong tay cầm một tờ giấy màu hồng nhạt.
Nam Nhiễm mở mắt ra rồi khép lại.
Lông mi đen nhánh rung động, thanh âm không để tâm:
- Có việc gì à?
Tả Hàm lắc đầu theo bản năng rồi lại nhanh chóng gật đầu:
- Có.
Nói xong lại nhịn không được tới gần Nam Nhiễm.
Cùng lúc đó, trong phòng Hội Học Sinh, Trình Văn Hoắc xoa ấn đường đi vào.
Biểu cảm mờ mịt và bất đắc dĩ.
Không có bộ dáng tiêu sái không kềm chế được trước đây.
Hắn kéo ghế dựa ngồi xuống.
Chiếc ghế bị kéo trên mặt sàn nghe kít rít.
Bạc Phong chuyển dời lực chú ý từ sách lên Trình Văn Hoắc.
Nhưng mà cũng chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ thoáng nhìn rồi tầm mắt lạnh như băng kia lại nhìn vào sách.
Trình Văn Hoắc cởi cúc áo khoác, muốn nói lại thôi.
Một hồi sau Trình Văn Hoắc mở miệng:
- Cậu xác định Nam Nhiễm thích cậu chứ?
Nếu là lúc trước hắn sẽ không làm chuyện gây xích mích quan hệ người ta thế này.
Nhưng hiện tại bất đồng nha.
Trình Văn Hoắc lầm bầm lầu bầu:
- Cô ta có thích nữ hay không nhỉ?
Chính hắn càng nói càng cảm thấy là sự thật.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạc Phong, hỏi một lần nữa:
- Cô ta thật sự thích cậu, đúng không?
Trình Văn Hoắc vẫn luôn đắm chìm trong cảm xúc của mình, hoàn toàn không để ý Bạc Phong.
Thế cho nên khi hắn ngẩng đầu lên liền phát hiện tầm mắt hờ hững của Bạc Phong nhìn chằm chằm hắn.
Hơn nữa tầm mắt càng ngày càng lạnh băng.
Trình Văn Hoắc liên tiếp ngẩn người, xoa ấn đường.
Muốn hỏi hắn vì sao sẽ có bộ dáng mất hồn mất vía này thì nguyên nhân là do Tả Hàm.
Gần đây hắn phát hiện Tả Hàm xa cách hắn.
Không chỉ như thế, hắn còn phát hiện khi cô ngẩn người thì trên tờ giấy trắng tràn ngập tên Nam Nhiễm.
Không có việc gì cũng đi tìm Nam Nhiễm.
Nhìn thấy Nam Nhiễm cũng không nói lời nào, cứ an an tĩnh tĩnh như cô vợ mới cưới ngồi bên cạnh Nam Nhiễm, nhìn cô nàng Nam Nhiễm kia ngủ..