Bạn chung trường đừng lạnh lùng như thế
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Tả Hàm nước mắt lưng tròng:
- Ân nhân, nhờ cậu nên tớ mới dám thành thật đối diện với nội tâm của mình.
Ánh mắt Nam Nhiễm vẫn luôn nhìn theo bàn tay Tả Hàm, không để ý cô ấy nói gì nên không lên tiếng.
Cũng không biết có nghe lọt tai hay không nữa.
Qua một hồi lâu lúc sau Tả Hàm rốt cuộc phát hiện, hình như sự chú ý của ân nhân dều tập trung vào viên kim cương to tướng trên tay cô.
Tả Hàm nhìn kim cương, lại nhìn Nam Nhiễm.
Ba giây sau, Tả Hàm lập tức gỡ chiếc nhẫn trên tay xuống:
- Ân nhân thích à?
Cô đưa chiếc nhẫn tới trước mặt Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm hơi tò mò:
- Nó sẽ tỏa sáng hả?
Thứ này có vẻ sáng lấp lánh nha.
Tả Hàm sửng sốt rồi lắc đầu:
- Ân nhân, đây là kim cương.
Nó sẽ không tỏa sáng.
Tiểu Hoắc nói viên kim cương này gọi là nam cực tinh.
Trên thế giới chỉ có một viên này thôi.
Tiểu Hắc Long không thể hiểu nổi, rốt cục Tả Hàm thích ký chủ đến mức nào chứ?
Bạn trai tặng nhẫn kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới cũng dám gỡ ra đưa cho ký chủ.
Căn cứ tư liệu nó biết thì kim cương rất quan trọng với con gái mà.
Tả Hàm do dự một chút, mở miệng nói:
- Ân nhân, nếu cậu thích kim cương thì tớ có thể nhờ ba mua rất nhiều viên cho cậu.
Còn cái này, có lẽ tớ không thể cho cậu được.
Khó xử quá đi mất.
Ân nhân quan trọng nhất.
Nhưng kim cương này là đính vật quan trọng mà Tiểu Hoắc tặng cho cô.
Nếu ân nhân thích thì làm sao bây giờ?
Nhẫn không thể cho.
Nhưng cô cũng không muốn làm ân nhân buồn lòng.
Tả Hàm cứ liên man suy nghĩ.
Nam Nhiễm vốn dĩ đang có hứng thú, định đưa tay qua lấy chợt dừng lại.
Sẽ không sáng lên?
Sẽ không sáng lên thì có ích lợi gì?
Sự hứng thú của Nam Nhiễm với viên cương này hạ xuống điểm thấp nhất.
bg-ssp-{height:px}
Nơi xa, thanh âm buồn bực tức giận của Trình Văn Hoắc truyền đến:
- Các người đang làm gì?
Trình Văn Hoắc thật sự tức muốn hộc máu.
Nhìn tư thế của Tả Hàm và Nam Nhiễm thật giống như Tả Hàm đang cầu hôn với Nam Nhiễm vậy.
Nam Nhiễm còn định duỗi tay lấy nhẫn!!
Trình Văn Hoắc kéo Tả Hàm vào trong ngực, nhân tiện thô lỗ mang nhẫn lên ngón áp út của Tả Hàm lần nữa.
Vẻ mặt Trình Văn Hoắc tức giận:
- Nhẫn anh tặng em không thích à?
Khi nói, Trình Văn Hoắc cảnh giác và mang theo một chút ghen ghét nhìn về phía Nam Nhiễm.
Rốt cục người này từ đâu xuất hiện thế?
Câu luôn hồn của Tả Hàm.
Muốn cái gì thì đưa cái gì.
Qủa là kỹ năng tẩy não max cấp.
Mỗi lần nhìn thấy Tả Hàm khăng khăng một mực với cô gái tên là Nam Nhiễm thì hắn liền tức giận.
Lúc này Nam Nhiễm đã rụt tay lại.
Kim cương?
Cô cũng không muốn.
Ngồi dưới gốc cây hóng mát thích hơn.
Tả Hàm kéo cánh tay Trình Văn Hoắc, xấu hổ nói:
- Em rất thích mà.
Trình Văn Hoắc nhíu mày.
Cuối cùng cũng chưa nói gì, dắt Tả Hàm rời đi.
Rất xa còn có thể nghe được thanh âm Trình Văn Hoắc chua lòm:
- Ân nhân ân nhân ân nhân, trong đầu em ngoại trừ cô ta thì còn có ai không?? Em nghĩ về anh nhiều chút được không hả?
Tả Hàm nhỏ giọng nói thầm:
- Em có nhớ anh mà, vừa rồi định nói cho ân nhân tin tức tốt thôi.
Trình Văn Hoắc định tức giận chợt kịp phản ứng:
- Em có nhớ anh à?
Tả Hàm gật đầu:
- Em chỉ gặp ân nhân để nói chuyện của chúng ta thôi.
Ít nhiều cũng nhờ ân nhân nên em mới biết được em thích anh đó.
Hẳn là nên dũng cảm hơn.
Trình Văn Hoắc nửa tin nửa không:
- Thật không?
Cái cô Nam Nhiễm kia còn giúp người ta giải quyết vấn đề à?
Sao hắn không nhìn thấy nhỉ?
Tả Hàm gật đầu, thành khẩn nói:
- Đương nhiên.
Tiếng hai người nói chuyện càng lúc càng xa cho đến rốt cuộc nghe không được..