Thần tượng thật ngầu
Edit: Nguyệt Phong
✵ ✵ ✵
Chung cư Thần Hải, lầu .
Suốt dọc đường chị Thanh mãi dặn dò Nam Nhiễm những việc cần chú ý.
- Trận đấu của em sẽ diễn ra vào một tuần sau.
Trong thời gian này đừng lên mạng lướt Weibo kẻo ảnh hưởng tâm tình.
Bọn họ muốn nói gì cứ mặc kệ bọn họ nói đi.
Chị Thanh vẫn mải mê lải nhải thì ầm một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, chị Thanh bị chặn ở ngoài cửa.
Trong phòng, Nam Nhiễm túm Nguyễn Mặc.
Trong phòng vẫn chưa mở đèn, cô để mặc Nguyễn Mặc đứng yên trong không gian đen nhánh đó.
Cô ngồi ở trên sô pha, nhìn chăm chú Nguyễn Mặc thật lâu.
Người vốn im lặng một đường chợt mở miệng.
- Cô là ai?
Thanh âm rất êm tai, kèm theo lãnh đạm và xa cách cho người ta cảm giác khó lại gần.
Giống như chính bản thân hắn vậy.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc, đáp:
- Nam Nhiễm.
Cô chỉ nói hai chữ.
Nguyễn Mặc hạ mi, lông mi run run:
- Tôi không quen biết cô.
Một tay Nam Nhiễm đỡ trán:
- Vậy anh cần phải nhớ kĩ, nếu sau này còn đi lạc thì tự bò về.
Dạ minh châu có ý thức thật tốt quá, nếu mang theo ra ngoài, lỡ đi lạc thì tự mình có thể đi về.
A, thật là càng xem càng ưng ý.
Nam Nhiễm nhìn Nguyễn Mặc chằm chằm.
Lạch cạch lạch cạch.
Nguyễn Mặc vẫn bấm bút bi trong tay.
Hồi lâu sau, hắn xoay người đi tới cửa ra vào.
Hắn chưa quen ở chung với người xa lạ.
Nhưng đi tới cửa rồi mà cửa lại mở không ra.
Khóa điện tử ở cửa hiện lên một dòng chữ
【 Xin hãy nhập vân tay 】
Nguyễn Mặc quay đầu, đặt lực chú ý lên Nam Nhiễm.bg-ssp-{height:px}
- Mở cửa.
Nhờ ánh trăng có thể thấy được Nam Nhiễm đang ngồi ở đâu.
Hắn vừa nói xong, Nam Nhiễm đứng dậy đi tới, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Thật phiền toái.
Lúc này cô đã đến trước mặt Nguyễn Mặc, nâng tay chém lên cổ Nguyễn Mặc.
Dạ minh châu lập tức hôn mê trong lòng ngực Nam Nhiễm.
Tuy rằng Nguyễn Mặc gầy nhưng cũng cao mét , cao hơn cô một cái đầu.
Cô thô bạo khiêng Nguyễn Mặc ném vào phòng ngủ của mình.
Tiểu Hắc Long che mặt.
【 ký chủ nhất định phải như vậy sao?? Chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng à?? 】
Nam Nhiễm đặt Nguyễn Mặc lên giường rồi cúi đầu nhìn ngực của mình.
Cô đè đè vài cái, chỗ trái tim đang đập hình như đang truyền đến cảm giác đau đớn.
Giây tiếp theo, sắc mặt trắng bệch rồi ngã xuống giường.
Tiểu Hắc Long lập tức mở miệng:
【 ký chủ! Thuốc độc cô bị người ta hạ đang phát tác!】
Vốn dĩ chất độc này vẫn luôn ẩn núp đến khi nguyên thân tuổi thời.
Nhưng đêm nay ký chủ làm quá nhiều việc tốn sức, lượng vận động đã đạt tới hạn mức cao nhất của thân thể này nên kích thích thuốc độc mạn tính phát tác.
Nam Nhiễm nằm trên giường:
"Không phải mi giải độc rồi à?"
Câu nói chứa đầy sự âm trầm.
Dường như Tiểu Hắc Long biết mình phạm phải sai lầm, nhỏ giọng nói:
【 ký chủ, đúng là tôi đã nói có thể giải độc nha.
Nhưng...!nhưng cần phải có thời gian để bài trừ.
】
Nam Nhiễm đâu thèm nghe mấy thứ này, ngữ khí càng lúc càng âm trầm:
"Mau giải độc cho bà!"
Tiểu Hắc Long bị ký chủ dọa, nhanh chóng nói:
【 ký chủ, giải độc chia làm ba bước.
Mỗi khi ngài hoàn thành một chuyện tốt thì sẽ mất đi một phần độc tính.
Khi ngài hoàn thành ba chuyện tốt thì có thể bài xuất hết độc.Trong thời gian này xin ký chủ đừng vận động quá mức, nếu không ngài vẫn sẽ đau.
Rất có khả năng sẽ chết vì đau.
】
Tiểu Hắc Long nói xong lập tức tĩnh âm giả chết..