Đến lúc mở ra, Trần Bảo Nhi đứng trước một khung cảnh lạ lẫm vô cùng. Hai bên từng khóm hoa đỏ rực, bầu trời đen xám xịt, hoa đỏ như lửa tình, trời đen như tận
thế. Trần Bảo Nhi nhìn xuống mình. Cô không thảm hại một chút nào nữa. Trên người là bộ váy lụa trắng rộng đến tận mắt cá chân. Mái tóc xõa đen mượt, ngón áp út của cô, không có một chiếc nhẫn nào cả. Trần Bảo Nhi thật sự hoảng sợ, quay người định chạy về hướng sau lưng mình nhưng lửa không rõ từ đâu bùng lên, kết thúc con đường của cô. Cháy dữ dội như muốn thiêu sống cô. Trong ánh lửa kia, Trần Bảo Nhi rõ ràng nhìn thấy cô đang nằm giữ một vũng máu đỏ tươi, gương mặt đang chìm trong thiên thu, bó hoa hồng đẹp được nhuộm từ máu của cô. Trần Bảo Nhi hoảng loạn chạy về hướng khác, lửa phía sau như đuổi theo cô, đuổi sát như giết đuổi. Trần Bảo Nhi khựng lại. Phía trước, một cây cầu thật sự âm u đáng sợ vô cùng. Lắc lư qua lại trong gió. Cô còn nhìn thấy dòng sông phía dưới cuộn trào từ vòng xoáy đen sâu hun hút, từ sợi dây lắc lư qua lại. Bầu trời đen kịt, sấm dậy vang rền, chớp sáng từng hồi. Trần Bảo Nhi hoảng sợ nhìn những thứ phía trước. Bỗng. Một bàn tay đặt trên vai cô. Trần Bảo Nhi sợ hãi quay lại, nhìn một người phụ nữ trung tuổi bên cạnh cô. Bà ta mặc một bộ váy lụa, tóc thả xõa như cô, chân không đi gì cả, như cô thôi.
- Đi thôi. Đã không còn sống thì đừng hối tiếc.
Trần Bảo Nhi kinh hoàng. Cô đã chết. Cô đã chết ư? Không thể.
Trần Bảo Nhi vùng vẫy muốn chạy nhưng người kia dường như có sức mạnh kéo cô đi.
- Đi theo tôi. Kiếp sau sẽ đến.
---
Quán bar xập xình ánh nhạc mang cùng không khí nóng bức người, mùi men rượu cùng cái lạnh của đá tan vào những vũ điệu nóng bỏng trên vũ trường. Một thân hình nhỏ bé lách vào đám đông, đôi mắt to tròn đang tìm kiếm ai đó. Chợt. Ánh mắt đó dừng lại tại góc tối rồi mau chóng tiến lại gần. Cô gái nhẹ nhàng bước lại, ngồi trước mặt một người đàn ông đã ngập trong rượu. Hắn quyễn rũ với mọi cô gái, chiếc áo vest vứt ở một góc trên ghế, áo sơ mi trắng lộn xộn trên người, mái tóc đen rủ xuống cùng mùi rượu bao quanh người mang đến một sức hút lạ thường. Cô ta chống tay ngồi nhìn rồi khẽ mỉm cười; như nhớ ra điều gì đó, cô ta vội cầm lấy tay người đàn ông mà cất giọng :
- Xếp, ngài cần về!
Hàn Mặc Phong cau mày, từ từ hé con ngươi băng giá. Trước mặt hắn, gương mặt ấy...
Hàn Mặc Phong kéo tay cô, lôi vào lòng mình:
- Trần Bảo Nhi?
Cô gái đỏ mặt khẽ đáp nhẹ trong cổ họng. Hắn nín lặng, hôn lên trán rồi thoát từng chữ trong tim ra khỏi miệng:
- Anh nhớ em! Rất nhiều!
Anna ngẩn người trong giây lát, chỉ biết nhìn boss đang nhìn mình bằng một ánh mắt tràn đầy nỗi nhớ nhung khôn nguôi.
Hắn bất ngờ cúi xuống, hôn lên môi cô, đem tất cả nỗi niềm gửi gắn vào nụ hôn cuồng dã.
Anna đặt Hàn Mặc Phong lên giường, miệng khẽ nở nụ cười :
- Em không ngờ, không bao giờ ngờ tới , ngờ tới việc anh yêu em!
Nói rồi, Anna vui vẻ đẩy cửa vào trong, nằm trên giường mà mắt không tài nào nhắm nổi.
Những dòng ký ức khẽ cuộn trào về.
Ba tháng trước, trụ sở tập đoàn Hàn Gia, buổi tuyển chọn thư ký chủ tịch. Một buổi sáng đẹp trời, đẹp một cách kỳ lạ, Hàn Mặc Phong âu phục chỉnh tề đứng trong thang máy chuyên dụng cùng trợ lý riêng. Bỗng. Một người con gái hớt hả chạy vào:
- Xin lỗi! Tôi cần gấp, bên kia đông quá!
Khoé miệng hắn cong lên, không phải là thú vị, mà là đáng sợ.
Cô gái nhìn qua lớp kính sáng bóng, sửa sang lại đầu tóc mới nhận ra người phía sau, reo lên đầy kinh ngạc :
- Anh đẹp trai thật đấy! Cho tôi một kiểu ảnh được chứ?
Nói rồi, Anna định chụp nhanh khi đối phương chưa từ chối thì chiếc điện thoại của cô văng ra một góc; Hàn Mặc Phong lãnh đạm bước ra. Cô bĩu môi, đến nhặt điện thoại của mình lên, ai ngờ nó đã trở thành phế liệu. Anna tính đuổi theo đòi công bằng cho người bị hại là cô, nhưng cửa thang máy đã đóng lại rồi cho cô tụt hẳn xuống đại sảnh.
Hàn Mặc Phong khẽ nắm chặt tay, cảnh tượng lúc cô đi vào giống Trần Bảo Nhi, người phụ nữ của hắn vĩnh viễn đã không tồn tại.