Hàn Mặc Phong bỏ qua sự cảm nhận của cô, trực tiếp đem bàn tay dời đến bộ áo bệnh nhân rộng trên người cô. Rõ thì bộ đồ kia khi mặc trên người cô mang cho hắn cảm giác gầy ốm đến đau xót.
Bàn tay hơi thô của hắn dừng lại. Phía trên làn da hắn, một giọt nước long lanh như pha lê, đẹp đẽ như sương sớm song lại mang nét bi ai của sự chết chóc. Hàn Mặc Phong nhìn gương mặt Trần Bảo Nhi, không một chút biểu cảm, vẫn an nhàn như khi chứng kiến cảnh phía trước là không gian hư vô, mặt cô như bị đơ, đặc biệt chính là đôi mắt kia, rõ là vẫn thản nhiên như không, song duy hai giọt nước, chỉ hai giọt mà chảy thành dòng chảy trên vùng đất tuyết mịn màng rồi khẽ rơi xuống tay hắn.
Phong thái kia của cô khiến hắn vừa muốn giận nhưng cũng vừa đau.
Hàn Mặc Phong cúi xuống, muốn dùng nụ hôn làm mất đi thứ dung dịch có vị mặn đắng kia đi.
Trần Bảo Nhi lấy tay, lau đi. Cặp mày nhíu lại. Cô biết hắn muốn làm gì! Cô đương nhiên biết. Nhưng cô không muốn, không muốn một chút nào. Hắn là ai mà động vào người cô. Hắn là ai mà muốn nuốt đi nước mắt cô. Hắn chẳng là ai cả.
Hàn Mặc Phong đứng dậy, đi về hướng cửa sổ. Một bóng lưng cô độc.
Trần Bảo Nhi ngồi dậy, nhìn bóng người đàn ông trong bóng đêm mờ mờ đang đứng bên cửa sổ kia. Bên ngoài, trận mưa như trút toàn bộ nước xuống thành phố, như muốn nhấn chìm tất cả trong một đêm. Trời đen, thi thoảng là vài cái loé sáng bất chợt như đèn flash rồi sau đó là tiếng nổ tung như nỗi đau gào thét. Nỗi lần như thế, cô lại thấy gương mặt cương nghị kia hiện lên quá u sầu. U sầu đến không tưởng. Một điều cô còn không ngờ hơn đó là : trong đêm tối, người đàn ông kia thở ra từng hơi thuốc lá, thứ mà chẳng hay ho gì cả. Trần Bảo Nhi dám khẳng định ba năm trước chưa một lần cô thấy hắn hút thuốc, đến cả thuốc cũng chưa có. Hắn bây giờ mới giống một người đàn ông thành đạt, quyền lực trong xã hội. Có rượu, có thuốc, có gái. Tiêu chuẩn phải biết của đàn ông có phải như thế. Hắn ba năm trước như một đứa con trai non nớt chưa hiểu sự đời, ba năm sau trở thành một người đàn ông thực thụ. Trầm tĩnh, quyết đoán, và cũng đủ lý trí với cuộc sống của mình.
Như cảm nhận được một ánh nhìn không mấy dễ chịu từ phía cô, Hàn Mặc Phong ném điếu thuốc hút dở xuống sàn mà dùng chân trần dập đi.
- Xin lỗi. Tôi làm em khó chịu.
Trần Bảo Nhi không nói gì. Vẫn ngồi im, im như không tồn tại.
- Ba năm qua, em từng nghĩ về tôi chưa. Tôi thì nghĩ về em rất nhiều.
Trần Bảo Nhi định mở miệng nói thì bị câu nói của hắn làm cho đông cứng.
- Em chỉ cần im lặng nghe tôi nói , tôi sợ em nói sẽ khiến tim tôi không chịu nổi được.
Trần Bảo Nhi lại thêm một lần nhìn người đàn ông kia. Từ khi nào hắn đã trở nên nhu nhược như thế.
- Em có hận tôi không? Em hận tôi cũng được.
- Em có nhớ tôi không? Tôi thì rất nhớ em.
- Trần Bảo Nhi, là tôi thay đổi hay em?
- Em yêu người đàn ông kia rất nhiều. Nhưng có nhiều bằng tôi yêu em không.
.....
Trong giấc ngủ, cô thậm chí còn nghe rõ những lời nói kia. Là thật hay mơ. Cô rất muốn khóc, song nước mắt tại sao lại không rơi như thế.
Trần Bảo Nhi tỉnh dậy, buổi sáng mưa lớn. Hàn Mặc Phong nhàn nhã ngồi trên ghế. Hắn đang đọc báo, tivi vẫn chiếu bản tin tài chính buổi sáng.
Trần Bảo Nhi thở dài một hơi. Rồi. Thứ âm thanh như trời giáng xuống mặt cô một cái tát.
Hôm qua, mưa lớn khiến đường XX xảy ra một vụ tai nạn làm đại thiếu gia Trần Bảo Nam phải nhập viện trong trạng thái nguy kịch. Nguyên nhân ban đầu được xem là do thời tiết. Dự đoán tập đoàn Trần Gia trong một ngày từ khi tin tức bị tràn ra ngoài, cổ phiếu đã giảm liên tục. Tin tức mới nhất sẽ được chúng tôi cập nhật sớm nhất.
Trái tim cô như vỡ vụn, bất chấp tất cả, Trần Bảo Nhi lao đi như con người điên dại. Hàn Mặc Phong nhíu chặt chân mày đuổi theo.
Rồi. Cô đâm vào ai đó. Cô không quan tâm, cô chỉ muốn đi thật nhanh.
- Tiểu thư.
Trần Bảo Nhi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông kia.
- Anh Đông Phong, anh ấy....
- Tiểu thư bình tĩnh.
Hàn Mặc Phong chứng kiến toàn bộ. Cô đối với Trần Bảo Nam biểu cảm mãnh liệt như thế, ngược lại với hắn, hai giọt nước mắt cũng không muốn rơi. Thật nực cười.
Trần Đông Phong ôm Trần Bảo Nhi trong lòng mà dìu đi.