- anh. Tại sao em lại ở đây?
Trần Bảo Nhi tỉnh lại ngay sau khi bác sỹ vừa rời đi. Bên cạnh cô là Trần Bảo Nam và Trần Đông Phong.
- Em bị ngất. Không có vấn đề gì cả. Trần Đông Phong, cảm phiền cậu đưa Hàn Hàn về.
Trần Bảo Nam đem chất giọng không chút quan tâm, tựa hồ như đang giận dỗi mà đối đáp với cô.
- tôi sẽ quay lại sớm.
Trần Đông Phong khẽ bế Hàn Hàn rời đi.
- thái độ của anh như thế là sao?
- anh hỏi em. Tại sao Hàn Mặc Phong lại xuất hiện tại trong căn hộ của em?
- làm sao anh...
- tin đồn giữa em và Hàn Mặc Phong có phải là thật. Mau nói cho anh nghe?
- em...
Trần Bảo Nhi dù bản thân đã tính trước được việc Trần Bảo Nam sẽ chất vấn cô nhưng mãi không ngờ lại bị chất vấn trên giường bệnh như thế này. Lại càng nghĩ đến cơn thịnh nộ chẳng kém phần Hàn Mặc Phong. Chỉ là Trần Bảo Nam không đừng vũ phu hay la hét. Chỉ trầm tĩnh nhưng cũng khiến cô không thể tồn tại nổi.
- anh hỏi em. Tại sao, tại sao em vẫn qua lại với hắn. Em đã thề gì, đã thề gì trước mặt mẹ và ông. Nói đi. Em hãy nói đi.
- Trần Bảo Nam. Em nhớ. Không phải là quên nên em xin anh đừng bao giờ nhắc lại.
- tại sao anh không có quyền nhắc lại. Anh muốn em nhớ. Nhớ rõ ai là kẻ thù của em.
- em biết. Biết. Đừng nói nữa.
Trần Bảo Nhi hét lên.
- vậy sao? Từ đây anh cũng nói cho em biết. Em không cần phải ăn năn hối lỗi. Hàn gia đã một ngày giết chết hai mạng người của Trần gia. Đem em đến địa ngục, đưa Trần gia đứng trên bờ vực phá sản. Vì thế cho nên em hãy dẹp đi chuyện mang tội lỗi với hắn. Anh biết em ba năm qua vẫn còn mang tình cảm với Hàn Mặc Phong nhưng đừng mơ em có thể ở bên hắn.
- em không nói em sẽ ở bên anh ấy.
- vậy những thứ này là gì?
Trần Bảo Nam đem tập ảnh vứt xuống trước mặt Trần Bảo Nhi.
- anh... Anh cho người theo dõi em.
- không sai. Anh nói cho em nghe. Một là chấm dứt tất cả, kết hôn với Trần Đông Phong hai là chết.
- anh...
Trần Bảo Nhi chỉ cảm thấy mình đang chết dần đi. Cô không còn quyết định nổi số phận của mình nữa.
- không bàn cãi nhiều. Người là do anh giết, em chẳng có lỗi gì cả. Đứa bé cũng chưa thành hình. Nếu được chọn lại, anh cũng sẽ làm như thế. Một ngày Trần Bảo Nam này còn sống, anh tuyệt đối không để người mang dòng máu của Hàn Mặc Phong có mặt trên đời này. Anh sẽ khiến cho Hàn gia tuyệt tử tuyệt tôn.
- nó là con em. Là cháu của anh.
- nhưng nó là cha nó là Hàn Mặc Phong. Anh không có ngoại lệ.
- anh quá độc ác.
- anh chỉ có thể làm thế. Đó là điều mẹ muốn. Anh tin là như vậy.
Rầm
Trần Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn về phía cửa, Hàn Mặc Phong. Là hắn. Hắn vừa bước vào. Không phải là bước vào nữa mà hắn đã phá cửa xông vào. Song Trần Bảo Nhi lại chẳng hề thấy được biểu tình gì trên gương mặt hắn. Cô thầm cầu mong hắn chưa biết gì cả. Bằng không...
Bốp.
Một cú đấm như đem toàn lực to lớn giáng xuống mặt Trần Bảo Nam.
Hàn thiếu tựa như thiên thần ở vài phút trước bỗng chốc biến thành ác quỷ, túm lấy cổ Trần Bảo Nam mà lôi anh đang loạng choạng vì cú đấm vừa rồi, mà ghì mạnh vào tường.
- mày vừa mở miệng nói cái gì?
- Hàn Mặc Phong. Nếu này đã biết, tao cũng nói cho này rõ. Ba năm trước...
- anh...
Trần Bảo Nhi hét lên, cô như đang cố gắng ngăn cản thứ gì đó...
- Em câm miệng lại cho tôi.
- Trần Bảo Nhi. Hôm nay, anh sẽ giải quyết tất cả luôn một thể. Xem như em hết nợ hắn. Ba năm trước, chính tao đã giết chết đứa con chưa thành hình của mày, biến con này thành một đám máu nhầy. Mày nghe rõ chưa.
Trần Bảo Nam từ khoé miệng hơi sưng đỏ nhếch lên khinh bỉ. Điều này càng khiến hắn sôi máu điên lên. Hai bàn tay siết chặt lấy cổ Trần Bảo Nam, gân xanh nổi lên từng nét rõ ràng trên tay hay trán. Mắt đỏ ngầu, môi mím chặt lại. Trần Bảo Nhi chưa từng thấy biểu tình giận dữ như thế của hắn. Chưa từng thấy một lần.
Sau đó là những cú đấm liên tiếp lên người Trần Bảo Nam còn mạnh hơn. Hắn đánh người như chẳng còn biết gì. Hắn đang xem anh trai cô là một cái bao cát để xả giận sao?