Nhăn mày?
Trên mạng không có đưa ra biểu tình này mang ý nghĩa gì?
Không lẽ cô vì quá sốc bởi câu nói của anh nên bị đau bụng đấy chứ. Hay vì ăn quá no, uống quá nhiều.
Trần Đông Phong liền đem mọi sự nghi ngờ đặt lên đống thực phẩm trên bàn.
Đau bụng vì thức ăn, Trần Đông Phong đã nghe qua vô số lần và trải qua hàng nghìn lần nhưng đau bụng vì sốc do một câu nói nhỏ nhoi này thì chưa từng nghe qua.
- em đau bụng sao?
- điên à!
Trần Bảo Nhi lần này thay vì hét lên liền quát lớn.
Làm nhân viên đang bưng đồ ăn giật mình mà đánh rơi khay đồ trên tay.
- Trần Bảo Nhi, làm ơn nhỏ tiếng xuống một chút.
Trần Đông Phong làm hiệu bảo cô cô nhỏ tiếng nhưng Trần Bảo Nhi lại
- Gì mà phải im lặng. Trần Đông Phong, em cho anh hay, khách hàng là thượng đế. Họ dám nói em, em cho họ phá sản.
Trần Đông Phong hiện tại chỉ muốn đào lỡ mà chui xuống cho rồi đời.
- ruốt cuộc em quyết định như thế nào?
- em đang nghĩ, là anh làm gián đoạn. Nên em phải suy nghĩ lại!
- vậy em nghĩ đi?
Một vài phút sau.
- thế nào?
- em đồng ý!
- cái gì?
Trần Đông Phong làm biểu tình ngạc nhiên vô vàn ngay trước mặt Trần Bảo Nhi.
- em nghĩ mình nên bắt đầu lại mọi thứ. Và em muốn người bắt đầu lại cùng em là anh. Trần Đông Phong, anh là một người đàn ông tốt, tốt đến mức em không thể diễn tả nổi. Cho nên em đồng ý với anh thật sự cũng làm một chuyện rất đỗi bình thường. Em không chắc mình có thể làm được hay không, nhưng em sẽ cố gắng thử một lần.
- Trần Bảo Nhi, vì sao em lại đồng ý nhanh như thế?
- Trần Đông Phong, sao hôm nay anh lại hỏi nhiều quá mức như thế?
- thì anh...
- chúng ta về thôi.
Trần Bảo Nhi cầm túi xách bên cạnh, đứng dậy rời đi. Cô đã quyết định sẽ bắt đầu thử một mối quan hệ khác. Nếu cô thật sự có thể quên đi tất cả, cô muốn mình thử quay về điểm khởi đầu ngay từ bây giờ.
- chờ anh.
Trần Đông Phong vội vã đuổi theo.
Bước chân Trần Bảo Nhi khựng lại, trước mặt cô không ai khác chính là Hàn Mặc Phong. Điều đặc biệt hơn là người đi cùng với hắn là một cô gái mà nếu như Trần Bảo Nhi nhớ không nhầm là thư ký của hắn.
Bản thân Trần Bảo Nhi không dám kiêu ngạo mà chê bai người khác, cô thư ký kia khá xinh đẹp, tuổi tác có vẻ lớn hơn cô chừng một hai tuổi gì đấy.
Hàn Mặc Phong bình thản như không nhìn cô.
- chào.
Một từ vô cùng xa lạ đâm vào tai Trần Bảo Nhi khiến cô khó chịu vô cùng.
Vừa hay lúc đó, Trần Đông Phong cũng bắt kịp với tốc độ của Trần Bảo Nhi mà dừng lại bên cạnh trách móc.
- Trần Bảo Nhi, sao em lại chạy nhanh đến thế chứ!
- từng lạ quán quân chạy một nghìn năm trăm mét.
Hàn Mặc Phong đáp.
Trần Đông Phong bây giờ mới phát hiện ra Hàn Mặc Phong đang ở đây. Lịch sự hỏi.
- Hàn tổng cũng ở đây sao?
- Trần Đông Phong! Chúng ta về thôi. Muộn rồi.
- em muốn về đâu!
Trần Đông Phong bước theo Trần Bảo Nhi.
- về nhà. Anh mau đến thay bóng đèn cho em. Nếu em cảm thấy anh ngoan ngoãn liền bao anh ăn ngủ một đêm.
- này Trần Bảo Nhi. Em sỉ nhục lòng tự trọng của anh quá lắm. Chi bằng anh cho em biết tay anh.
- Trần Đông Phong, anh muốn em đổi ý không?
- anh nào dám.
Hàn đứng im nhìn đôi nam nữ vui vẻ trước mặt mình mà tay đặt bên cạnh thân từ lúc nào đã cuộn thành nắm đấm, mắt trân trân nhìn sự ưu tư thoải mãi của Trần Bảo Nhi.
Một tháng, Hàn Mặc Phong khó khăn vô cùng mới tự thiết lập cho bản thân một lịch trình mới như con robot. Đại đa số trong những ngày qua, hắn thường ở lại tập đoàn vì hắn hiểu rõ bản thân mình. Hiểu rõ chỉ cần mình rời khỏi văn phòng liền sẽ lao về phía Trần Bảo Nhi. Việc hôm nay gặp Trần Bảo Nhi tại nhà hàng này thật sự là một điều mà hắn không ngờ đến. Lại càng không ngờ đến cuộc sống tự tại của cô.
Hắn liền quay người hướng ra cửa mà đi.
- Hàn tổng, anh...
Anna nhìn theo bóng dáng của hắn, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Khó khăn lắm mới lôi được Hàn tổng ra ngoài vậy mà bây giờ lại thành không. Đúng là xui xẻo hết cỡ.