Trần Bảo Nhi khi tan tầm cũng đã quá muộn. Chỉ lo Hàn Hàn ở nhà có chuyện mà một mạch đi nhanh nhất có thể để về. Nhưng khi về đến nơi, Trần Bảo Nhi liền cảm thấy vô cùng bức bối.
Trên sofa, lớn dưới bé trên nằm ngủ giữa một cãi rác thải đủ thứ. Lớn không ai khác chính là Hàn Mặc Phong mà nhỏ thì đương nhiên là Hàn Hàn bé bỏng của cô.
Thứ Trần Bảo Nhi cô cảm thấy không vừa lòng chẳng phải là đống rác thải ki mà chính là sự xuất hiện của Hàn Mặc Phong trong căn nhà này.
Làm sao cô có thể trấn an lòng mình khi hắn giống như một quả bom nguyên tử đang nằm lì ra đó và chờ phát nổ khi cô chạm vào.
- tôi đã biết tất cả!
Trần Bảo Nhi giật mình.
- em phải cảm ơn con gái của em. Nó rất thông minh.
Hàn Mặc Phong vừa vuốt ve mái tóc của Hàn Hàn, vừa làm vẻ vô cùng cưng chiều.
- không, phải nói nó không phải con gái em mới đúng.
Những câu nói của hắn đủ khiến Trần Bảo Nhi lạnh toát sống lưng. Và thêm một điều đập vào mắt cô khiến Trần Bảo Nhi thật sự sửng sốt chính là Hàn Mặc Phong không biết lấy đâu ra hình siêu âm của cô ba năm trước mà hôn lên đó.
- và nó cũng cho tôi biết đáp án về con tôi.
Trần Bảo Nhi cuối cùng cũng hiểu ra người đã đem những thứ cô cất giấu kỹ nhất, khai ra sạch sành sanh cho Hàn Mặc Phong.
Thật xấu hổ.
Hàn Hàn của cô biết tạo phản rồi.
Trần Bảo Nhi nhanh nhẹn giấu đi nỗi sợ hãi trong lòng. Trưng ra bộ dạng không quan tâm của bản thân đi vào phòng của mình thay đồ rồi đi ra bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Đồng thời cũng xem hắn là hư vô trong cái nhà này.
Hàn Mặc Phong tựa như một ông vua còn Trần Bảo Nhi là nô lệ đang lau dọn nhà cửa.
Trần Bảo Nhi không thể phủ nhận việc Hàn Hàn của cô quá lười nhác. Làm sao một lúc có thể lấy sạch đồ cô chuẩn bị ra ăn như thế?
Dọn mãi vẫn chưa xong.
Bộp.
Chắn ngang trước mặt Trần Bảo Nhi là cái chân xấu xí của hắn. Hắn lại còn dám nhìn cô với kiểu diễu cợt nữa. Rõ ràng Hàn tổng đang muốn thu hút sự chú ý Trần Bảo Nhi.
Trần Bảo Nhi vẫn ngồi yên như thế. Phút chốc liền ném thẳng chiếc giẻ lau nhà vào bộ mặt kiêu ngạo của hắn.
Sắc mặt Hàn Mặc Phong từ từ chuyển đen.
Trần Bảo Nhi thật to gan dám hỗn với hắn.
- mẹ..mẹ
Hàn Hàn nhờ cú ngồi dậy mà tỉnh ngủ hẳn, ôm lấy cổ Trần Bảo Nhi nũng nịu như một con mèo nhỏ.
Trần Bảo Nhi ôm con về phòng, bỏ mặc hắn với cái giẻ lau hôi hám.
Sau khi cho Hàn Hàn ngủ, Trần Bảo Nhi bước ra khỏi phòng chưa khỏi đã nghe Hàn tổng buông lời răn đe ngọt ngào.
- gan em thật lớn.
- cảm ơn anh đã quá khen. Tôi không bị bệnh về gan.
Trần Bảo Nhi nhướm mày.
Hàn tổng nhanh chóng im lặng.
- mau lau nhà cho tôi.
Hàn Mặc Rịn thêm vài giây ngớ người nhìn cô lấy áo khoác rời đi.
- em nói cái gì?
- nếu không thì cút.
Trần tiểu thư lạnh lùng đóng cửa một cái rầm.
Riêng Hàn Mặc Phong ngây ngốc nhìn chiếc giẻ trong tay.
Cho đến khi Trần Bảo Nhi về nhà, Hàn Mặc Phong phải vỗ ngực tự hào với thiên hạ rằng tại sao mình lại lau nhà sạch đến như thế? Tưởng chừng như có thể soi gương được luôn.
Thật là hãnh diện chết mất.
Vừa hay đúng lúc Trần Bảo Nhi về. Hàn Mặc Phong liền khoanh tay như người lãnh đạo đứng chắn trước Trần Bảo Nhi.
- tránh ra.
Liền lập tức nhận được một câu mắng vô tình như thế. Nhanh chóng tránh đường cho cô vào.
Quyền uy của Hàn Mặc Phong đều không biết biến mất tiêu đâu, không hề dám ló dạng. Chỉ biết đi theo Trần Bảo Nhi như phục tùng vô điều kiện.
Vào bếp, Hàn tổng đi theo Trần Bảo Nhi nhưng lại không biết mình phải làm cái gì nên đành ngồi tạm xuống bàn.
Cô trong tạp dề màu trắng, tóc buộc phía sau gáy gọn gàng tiến tiến lui lui trong gian bếp nhỏ thật muốn khiến người ta yêu đến chết đi sống lại.
Tại sao trước đây hắn lại không nhận ra.
Bộp.
Hàn tổng rõ ràng đang ở trước một viễn tưởng về một tương lại tươi đẹp chưa đến ngay lập tức tỉnh mộng vì một rổ sau đập thẳng xuống trước mặt.
Hắn nhanh chóng trưng ra bộ mặt ngây ngô như một kẻ ngốc nhìn Trần Bảo Nhi.
- làm. Nếu không...
- cút. Anh hiểu rõ em!
Hàn Mặc Phong gọn lẹ xắn cao ống áo, chăm chỉ nhặt rau.
- rất tốt.
Ba năm trước, giữa Trần Bảo Nhi và Hàn Mặc Phong tồn tại chế độ nam quyền chuyên chế cực độ thì ba năm sau sẽ ngược lại.
Giữa hai người lại thiết lập mối quan hệ nữ quyền do Trần Bảo Nhi làm nữ hoàng.
Hàn thiếu trong điệu bộ làm việc nhà ngoan ngoãn, làm y như thật mặc dù bản thân mình không biết phải làm cái gì!