Trần Bảo Nhi cau mày nhìn xuống Hàn Mặc Phong vẫn làm vẻ khổ sở gối đầu lên đùi cô.
– Anh... Lừa em!
– Bảo Nhi. Anh rất choáng đầu. Thật đau. Máu đang chảy rất nhiều.
Trần Bảo Nhi nhìn từ trên xuống dưới, lại nhìn từ dưới lên trên. Nhìn Hàn Mặc Phong một chút xây xước cũng chẳng có. Vậy mà từ nãy đến giờ làm như là sắp chết đến nơi rồi?
– Anh... Khốn nạn.
Trần Bảo Nhi hét lên.
– Này. Trần Bảo Nhi, anh biết giọng em rất hay, hay đến nỗi anh muốn nghe hoài không chán. Nhưng mà em hét lớn như thế làm người ta nghĩ anh đang làm gì em thì sao?
– Rõ là như vậy mà!
– Anh đâu có làm gì? Chỉ là mượn gió đẩy người. Em nói xem, em lo cho anh nhiều như vậy. Anh thật muốn yêu em đến chết mất!
– Anh cút đi.
– A...
Lần thứ hai hắn hét. Máu chảy thật rồi. Cái đầu hơn người của Hàn tổng vừa đập xuống mặt đường. Như ý nguyện của hắn, máu cuối cùng cũng chảy. Nhưng hình như lần này Trần Bảo Nhi ra tay có vẻ hơi tàn bạo.
phút trước
Trần Thị Uyển Nhi
Bệnh viện.
Hàn Mặc Phong vừa được hai cô y tá xinh đẹp xử lý vết thương trên đầu hiện tại đang ngồi trên giường và vầng trán "thông minh" được miễn phí thêm một lớp băng gạc cùng mùi thuốc khử trùng khiến Hàn tổng mặt mày hàng ngày đã cau có nay lại thêm nhăn nheo. Đúng là không ưu nổi.
– Hàn Mặc Phong. Anh nhìn cái gì mà nhìn. Còn nhìn nữa có tin em cho hai mắt anh băng luôn một thể không?
– Trần Bảo Nhi. Anh rất nghi ngờ?
– Sao?
– Có phải em biết người thừa hưởng khoản tiền bảo hiểm không hề nhỏ của anh là em hay không? Hay là em biết anh để lại toàn bộ tài sản của anh cho em nên em mới có ý định giết người như vậy?
– Cái gì mà giết người chứ. Mà có ai bảo anh cho tôi đâu chứ?
Trần Bảo Nhi trừng mắt. Nhưng trong lòng thật cảm động đến sắp nhảy đến ôm hắn rồi. Song vì cô chính là một người vô cùng sĩ diện cho nên sẽ làm kiểu mặt lạnh vô tình.
– Trần Bảo Nhi, em nghĩ anh tốt bụng đến nỗi đưa núi tiền mà Hàn Mặc Phong ngày đêm vắt óc làm việc để quyên góp từ thiện à. Em nghĩ anh có tốt bụng đến thế không?
– Hàn tổng, lòng anh không tốt liệu anh còn sống được đến giờ không đây?
– Em... Hàn thiếu này không chấp kẻ tiểu nhân như em. Anh nói cho em nghe...
– Thì nãy giờ em đang nghe đấy thôi. Không lẽ kẻ lớn nhân như anh không hiểu cách tương tác với loài người?
– Trần Bảo Nhi.
Hàn Mặc Phong quát lên.
– Em đúng là kẻ không biết lịch sự. Sao cứ thích nhảy vào miệng người khác như thế?
– Anh xem em đã nhảy vào miệng anh chưa. Nếu nhảy rồi thì anh cũng chẳng nói nổi nữa đâu.
– Em đừng tưởng tôi không biết em trong lòng đang rất sung sướng khi nghe anh yêu thương em đến nỗi gia tài đều giành cho em. Nhưng mà em phải sinh con cho tôi thì mới được cái quyền kia.
– Anh...
– Trần Bảo Nhi, mọi chuyện đến bây giờ đã quá rõ ràng. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Anh đợi em bốn năm rồi.
– Hàn Mặc Phong. Bốn năm qua em luôn thắc mắc một điều. Có lẽ đó chính là lý do khiến em không thể tin tưởng anh như lúc trước. Nhưng thật sự là anh không đến cứu em, mặc cho em sống hay chết?
Hàn Mặc Phong trầm tư nhìn vào gương mặt cô. Có cái gì đó thê lương, chua xót, đau đớn nhưng cũng đem theo vài phần hy vọng, chờ mong. Hàn Mặc Phong trong lòng khẽ thở dài một tiếng não nề.
– Trần Bảo Nhi, em chỉ cần biết, anh thật sự rất yêu em. Chỉ cần biết như thế là đủ.
Trần Bảo Nhi nhất thời im lặng. Tựa một nỗi thất vọng kéo đến che mất đi ánh sáng mà cô đã tạo nên lúc trước. Rồi... Cô thấy như hô hấp mình đang bị cướp đi bởi ai đó. Và còn ai được nữa ngoài hắn.
Rất nhẹ nhàng, không cuồng nhiệt quá mức. Cảm giác đó như gặm nhấm sự thất vọng vừa dâng lên trong lòng cô, kéo theo sự tin tưởng tuyệt đối với hắn.
Phải làm sao?
Trần Bảo Nhi dường như cảm thấy có cái gì đó không ổn. Nơi này là bệnh viện và đương nhiên là nơi công cộng nhưng mà hắn như thế này thì quả thật không ổn một chút nào.
– Um... Không được.
Hàn Mặc Phong khẽ kéo Trần Bảo Nhi lại, giống như đang nằm gọn trong lòng hắn mà tha hồ vuốt ve.
– Hàn Mặc Phong. Không được...
– Sao không?
– Bệnh viện. Ở đây là bệnh viện. Anh đừng có mà dở trò cầm thú.
Trần Bảo Nhi khẽ đẩy hắn ra. Song rõ ràng không hiểu tại sao càng đẩy cô lại càng thấy giống như mình đang đè lên người hắn như vậy. Còn trong đáy mắt tên sắc lang kia lại hiện nét cười thâm sâu vô cùng khó đoán.