Trần bảo nhi hiện tại sau khi được hàn mặc phong thông báo rất nhiệt tình, liền lo lắng cho mình khi chuẩn bị. Đầu tiên chính là trang phục. Cô đã xoay một vòng, hai vòng, ba vòng... trước gương để xem mình đã tuyệt chưa. Cô trong ý thức cần tạo một ấn tượng tốt với mọi người. Mà con đường gần nhất chính là vẻ bề ngoài.
Hàn mặc phong nhìn đồng hồ trên tay, cô đã vào phía trong kia gần ba mươi phút vẫn chưa có dấu hiện xuất hiện lại. Sự nhẫn lại trong lòng hàn tổng cũng có hạn, ngay lập tức xông vào, cho dù cô hiện tại không mặc chút gì trên người cũng xông vào. Đập ngay vào mắt hắn chính là một hình tượng trần bảo nhi kia đang ngắm nghía mình trước gương, đôi lúc lại cười cười, đã thế lại thoa chút son phấn. Hàn mặc phong không thể không say ngay lúc này. Trong mắt hắn, cô về sắc đẹp đôi khi còn không sánh bằng những mỹ nhân xung quanh hắn, nhưng vẻ đẹp của cô lại mang một sự thuần khiết, trong sáng khó tả, làm cho hắn say không cách nào thoát ra nổi, càng yêu càng điên cuồng. Giống như thứ thuốc phiện đưa người ta vào cõi cực lạc vậy. Trần bảo nhi bây giờ thêm chút son phấn, chăm chỉ cho người như thế càng khiến hắn động lòng vô cùng. Chỉ hận không thể giấu cô cho riêng mình.
- em đang làm cái quái gì vậy?
- hàn mặc phong, anh nhìn xem em như thế này đã được chưa?
Trần bảo nhi như gặp được thần may mắn, liền nhờ hắn xem xét tổng thể mình. Nhưng cô hình như đã chọn nhầm đối tượng để nhận xét, hàn mặc phong nheo mắt, giống như đang trinh thám người cô. Đã thế, trần bảo nhi còn vui vẻ tạo mấy dáng giống như mấy cô người mẫu. Vô cùng quyễn rũ.
- đối với anh, nó rất xấu.
Trần bảo nhi xịu mặt. Bị chê thảm như thế cô đương nhiên không hài lòng một chút nào.
- xấu thật sao?
- anh chưa bao giờ khen ai đẹp. Chi bằng anh thấy trong mắt anh, em muốn trở thành người đẹp tốt nhất là đừng mặc gì. Anh chúa ghét loại quần áo cản trở mọi việc như thế.
- cút đi.
trần bảo nhi quơ đại thứ gì đó ném thẳng vào người hàn mặc phong. Miệng của hắn, không thể nói được thứ gì đó tốt đẹp hơn sao. Hàn mặc phong lập tức bắt vật thể đang bay đến. Sắc mặt hơi hơi biến sắc. Trần bảo nhi nhìn thứ đang ở trên tay hàn mặc phong, gương mặt biến đổi không ngừng, đỏ, xanh , trắng. Hàn mặc phong nhanh chóng hiểu ra thứ vật thể trong tay mình chính là áo ngực phụ nữ, đem theo ý cười sâu xa tiến lại phía cô.
- bảo bối, em làm như thế thật là làm khó anh.
Trần bảo nhi chạy lại, muốn cướp lại thứ kia. Nhưng hàn mặc phong nào dễ dàng cho qua như thế, giơ tay cao lên.
- hàn mặc phong, anh đừng biến thái như thế. Mau trả lại đây.
- là em tình nguyện tặng cho anh.
- không, trả mau.
Trần bảo nhi chiều cao sự thật là thấp bé hơn nhiều so với hắn, hắn lại thêm cái tay dài kia thì càng thêm cao. Cô không thể nào sánh được với chiều cao oai hùng của hắn. Trần bảo nhi hiện trạng là không thể làm gì. Hai tay níu lấy hai vai hắn, cố gắng níu chiều cao. Hàn mặc phong rõ ràng rất thích thú với kiểu đùa này, bất chợt cúi xuống. Trần bảo nhi kia trong kiểu này thật quyễn rũ. Hắn khó mà nhốt sói tiếp liền buông tay, cúi xuống mà tạo một màn hôn lãng mạn nhất.
Sự việc như thế phát sinh trước khi cô đi làm khiến trần bảo nhi quả thực không dám nhìn hàn mặc phong lấy một lần. Hắn đúng là quỷ. Tại sao có thể như thế. Dù gì những thứ kia đều là của con gái.
- em không việc gì phải ngại ngùng như thế. Sau này, anh cũng sẽ phải động dụng đến.
- anh động đến làm gì?
Trần bảo nhi như bị chọc đến khối u trong người, không tự kìm chế mà hét lên.
- đương nhiên là giúp em cởi đồ.
Sắc mặt trần bảo nhi càng thêm tệ hại. Muốn chui đầu vào một góc nào đó. Những lời nói trắng trợn như thế, miệng hắn chứa thứ gì mà cũng nói ra được.
- anh không cần phải chở em đi như thế? Chi bằng anh đưa tiền cho em bắt xe đi.
- anh biết nếu em nhận được tiền từ anh, em sẽ tích cực chạy bộ đến công ty để tiết kiệm tiền.
- hàn mặc phong, trong mắt anh em như thế sao?
- bản chất em vốn dĩ là như thế.
Trần bảo nhi im lặng. Không nên nói chuyện với hắn nữa. Bởi vì như thế tâm hồn cô sẽ bị tổn thương lớn. Thật là... Cô kiếp trước đã gây phải tai ương gì mà bây giờ yêu phải hắn, để hắn giày vò cô như thế.