Trần Bảo Nhi nghĩ mình ít ra sẽ phải thông báo với Hàn Mặc Phong siêu hay ghen về việc cô sẽ đến dinh thự của giáo sư Won " nghe nhạc cổ điển " với chủ đề chính là bài luận cuối kỳ của cô.
Từ sau vụ việc xảy ra với cô, dường như Trần Bảo Nhi cảm thấy tình yêu đầu của mình quá ư là nhàn chán. Nhàn chán đến không tưởng. Chính cô cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại cảm thấy như vậy. Chỉ là giống như cô đang đi trên một con đường quá bằng phẳng mà không có một hòn đá nào cản đường cuộc hành trình này... Rất bất an... Mờ ảo. Trần Bảo Nhi sợ thứ tình yêu vừa mới đến này sẽ mau chóng đổ bể và tan nhanh như sương sớm. Hàn Mặc Phong và cô thậm chí còn vô vị hơn cả lúc chưa chính thức bắt đầu mối tình này. Ngoài việc về nhà, đến trường, học, ngay đến cả bữa sáng cũng không chạm mặt, ngủ dậy đều không thấy bóng dáng người kia đâu. Nếu thật sự không tinh ý nhận ra những vết nhàu bên cạnh và trên nền gối trắng vài sợi tóc đen thì cô đã nghĩ suốt đêm qua hắn không về nhà. Ở bên nhau cô cũng không hay cười, hắn lại càng trầm tĩnh. Như cuộc nói chuyện hồi nãy chính là một điển hình của sự lạnh nhạt.
Trần Bảo Nhi bước ra khỏi nhà giáo sư, vẻ mặt mang nặng ưu tư. Cô đã quyết định tối nay sẽ khởi nghĩa , nói cho hắn biết cô đang không vui trong lòng, nói cho hắn biết cô thật sự khó chịu như thế nào. Cái gì mà yêu với chả đương. Giống như là tra hình sống vậy.
- Trần Bảo Nhi.
Cô quay lại, nhìn Kin đang tiến lại phía mình. Dáng vẻ vừa gấp gáp vừa như mưu tính chuyện gì đó. Tình yêu đơn phương của một người khiến kẻ đó thật sự mù quáng với mọi sự xung quanh. Đối với Kin cũng không ngoại lệ. Hắn ta nắm lấy tay cô, trận cô vào tường một cách thô bạo. Những hành động kia làm cho hoảng sợ. Bỗng, từ phía sau, một giọng nói băng lãnh vang lên mang như muốn giết chết tất cả.
- Hai người.
Kin vội vàng buông tay như phản xạ tự nhiên. Trần Bảo Nhi thuận thế thoát ra ngoài nhìn Hàn Mặc Phong im lặng đứng bên cửa xe. Mang một chút khí chất vương quyền đang nhìn cô.
- Lên xe.
Trần Bảo Nhi như chú cún biết nghe lời, ngoan ngoãn đi lại phía xe. Hàn Mặc Phong không vội vào trong mà từ từ đến gần Kin, nhìn cậu ta với ánh mắt khinh miệt nhất.
- Dám động đến người phụ nữ của Hàn Mặc Phong tôi. Cậu thật to gan.
Như có một thứ sợ hãi xem qua từng mạch máu của Kin, cậu ta không tự chủ mà run lên từng hồi như điện giật. Mắt mở to nhìn bóng lưng vững chãi đang rời đi thật nhanh kia.
Trong xe, Trần Bảo Nhi thầm biết mầm mống cách mạng của mình đã bị triệt tiêu ngay tại đây. Xe dừng lại ngay trước biệt thự.
- Xuống xe.
- Hả?
Trần Bảo Nhi tròn mắt nhìn Hàn Mặc Phong ra lệnh cho mình.
- Xuống.
- Anh không vào nhà sao?
- Đi gái.
- Anh...
Trần Bảo Nhi tức giận bước ra khỏi xe, tay đập thẳng vào cửa. Rầm. Một tiếng rất đau đớn. Hàn Mặc Phong nhăn mặt nhìn Trần Bảo Nhi đang quay mông lại với mình.
- Làm rơi một cái ốc vít trên xe anh, em bán thân cũng không đền nổi đâu.
- Anh dám...
Trần Bảo Nhi nghiến răng định đạp vào xe nhưng hắn rõ cao tay hơn, một mực phóng xe đi. Trần Bảo Nhi đang tung cước, mất đà mà ngã xuống đường, đau gần chết. Lại còn bị trầy da chảy máu.
Hàn Mặc Phong nhìn qua gương, thân ảnh kia đang nằm giữa đường như ăn vạ ai. Đây là một bài học trong số những bài học đánh ghen tuyệt vời và cao thủ của Hàn thiếu.
Tối. Trần Bảo Nhi ngồi trên giường mà xức thuốc, đau gần chết đi được. Vừa rát lại vừa đau. Đúng là cực hình trần gian. Mà kẻ thống trị cực hình kia chính là tổng tài Hàn gia. Cô thề, khi hắn về sẽ dùng hết sức mình mà đập xe hắn bằng búa tạ. Thân cô không đền nổi một chiếc ốc vít trên xe hắn nhưng tay cô có thể phá tan xe hắn trong một đêm. Hàn Mặc Phong bước vào phòng, nhìn cô đang ngồi trên giường, mắt dừng lại ở chân. Mùi rượu nồng nặc khiến phổi Trần Bảo Nhi không chịu được mà lên tiếng đòi công bằng kịch liệt nhất.
- Anh uống rượu à. Mau cút ra ngoài mau. Không được lại đây.
- Đừng cấm anh.
Hàn Mặc Phong tiến lại gần giường, vứt áo sang một bên, caravat cũng lôi đi một góc. Kiểu say rượu thật quyễn rũ.
Không. Trần Bảo Nhi lập tức xua tan những ý nghĩ kia. Hàn Mặc Phong bò lên giường, nằm xuống bên cạnh cô, cầm chân cô lên.
- Ồ. Bà xã bị thương rồi. Anh thật đau đến chết mất. Phải làm sao đây?
Hàn Mặc Phong thổi thổi vào miệng vết thương trên chân cô. Cảm giác mát lạnh truyền vào da thịt khiến da mặt Trần Bảo Nhi tăng nhiệt một cách lạ thường.