Trong tình yêu sẽ không có cái cứng rắn như kim loại, cho dù kim bụng cũng phải tan chảy. Đằng này, boss Hàn lại yêu Trần Bảo Nhi điên dại như thế. Một khi đã đóng thì ắt phải chắc, một khi đã chọn sẽ không bao giờ thay đổi, trừ phi thế giới bị diệt vong, nhân loại bị tàn sát thì Hàn Mặc Phong vẫn là Hàn Mặc Phong. Trong cái hoàn cảnh giận dỗi vô cùng éo le này, cách quãng đường gần nửa vòng thế gió, ý chí kiên cường của hai vị thiên tài đang đối đầu nhau. Ý chí ai sẽ thắng? Một ẩn số. Sự giận dỗi vô nghĩa mà không rõ ai đang chia cắt một cuộc tình thế kỷ. Đến cuối cùng thì độ cứng rắn của Hàn tổng cũng phải đầu hàng. Ai nghĩ hắn sẽ thắng. Con gái một khi đã giận dỗi là vô cùng kinh khủng, Trần Bảo Nhi giận dỗi lại là cả một thảm họa đối với boss lạnh lùng. Hậu quả là ai chịu? Đương nhiên hắn một mình gánh hết. Trong khi cô vô cùng vui vẻ, ăn ngon, ngủ yên, sức khoẻ được cải thiện thì Hàn Mặc Phong lại không thể nào ngủ nổi, chốc chốc lại nhìn điện thoại nhưng khổ nỗi, cái số mà muốn hiện lại không hiện mà lại ra những con số không- hề- mong- muốn. Không biết bao nhiêu chiếc điện thoại đã hi sinh dưới tay Hàn thiếu trong cơn tức giận rồi. Đến tận cùng thì Hàn thiếu cũng phải cúi mình gọi cho cô vào một buổi tối rất đẹp trời.
Song. Ngày thứ ba. Trong giờ kiểm tra khắt khe của giáo sư Won siêu khó tính. Bỗng. Chiếc điện thoại dưới bàn cô không chủ động mà cứ hát mãi điệp khúc nhạc chuông bất hủ. Cô giật mình nhìn dãy số kinh hoàng đang hiện lên. Tay cô thật muốn tắt ngay nhưng phía sau lưng cô, một bóng hình đáng sợ đang ngự giá. Chỉ cần cô thật sự manh động, một lưỡi rìu sẽ thảm xuống mà tử hình cô ngay lập tức. Đời cô thảm hại, Hàn Mặc Phong lại thêm một lần hại chết cô. Cô sẽ không tha thứ.
Hàn Mặc Phong bên kia nhăn mặt. Cô đang muốn chiến tranh lạnh đến cùng sao. Vũ khí hắn đương nhiên hiện đại. Chỉ sợ cô không chống nổi. Nếu lần này cô vẫn không chịu nghe máy, hắn sẽ cho cô hiểu như thế nào là gật quả của việc chống đối hắn. Cũng nay là cô thật biết điều, lập tức bắt máy.
- Em định tiếp tục thế chiến sao?
- Là thầy.
Giáo sư ho khan.
Sắc mặt của người ở đầu dây bên kia phút chốc đanh lại. Hắn chỉ hừ lạnh rồi cúp máy thật nhanh. Hàn Mặc Phong quên mất cô và hắn cách nhau đến mười lăm múi giờ. Nếu hắn tính không nhầm thì giờ này ở New York đang là ban ngày và cô đang đến học viện.
Tan học. Trần Bảo Nhi yên lạnh đi trên ngõ dẫn vào Hàn Gia. Chợt. Chân cô dừng lại. Phía trước, bên cạnh chiếc xe đen, người đàn ông đứng trước khu biệt thự. Từ sau việc xảy ra với cô, cái cảm giác nơm nớp lo sợ vẫn không nguôi. Khi thấy người đàn ông đó. Cái cảm giác bất an lại xâm chiến. Cô vội vã núp vào con hẻm. Trần Đông Phong nhìn quanh, gương mặt mang chút thất vọng quay bước vào xe. Miệng khẽ nói.
- Em ở đâu chứ.
Trần Bảo Nhi nhìn chiếc xe lướt qua, cô vội vàng đi vào biệt thự. Nỗi sợ hãi làm cô không tự chủ được bản thân. Cô bỏ quên đi lời khiêu chiến mạnh miệng với hắn. Hàn Mặc Phong nhăn mặt. Giấc ngủ khó lắm mới chìm và được giờ lại bị quấy rối. Nhưng khi nhìn dãy số hiện lên, miệng khẽ cười.
- Em nói là...
- Em sợ.
Cô xen ngang, giọng nói sợ hãi.
- Sao vậy?
- Không. Em không muốn ở lại. Em muốn sang bên anh.
- Được rồi.
- Nhanh lên.
Cô hét lên. Bản thân chỉ có thể núp dưới bóng to lớn của hắn. Chỉ như vậy cô mới cảm thấy an toàn. Cô đã chủ quan, chủ quan khi nghĩ rằng xa hắn cô sẽ không bị làm phiền. Nhưng sự thật không phải thế. Không có hắn. Cô thật sự không thể yên bình mà sống.
- Anh sẽ chuẩn bị.
- Em muốn ngay bây giờ.
- Được rồi. Anh sẽ chuẩn bị máy bay riêng cho em.