: Tại tập đoàn Bạch thị, một giọng nam hét lớn trong phòng họp làm cho các vệ sĩ cùng hai đàn em thân tính đứng bên ngoài cửa là Trúc An và Đồng Nhan cũng phải lạnh cả sống lưng vì sợ hãi, người hét to đó không ai khác là Bạch Lâm Nghiêm.
Sau khi anh thức dậy thấy bên mình không có Tuyết Đan, hỏi ra mới biết là cô đã rời đi đã được bốn tiếng hơn rồi, anh liền gọi điện cho cô thì được báo là số điện thoại không liên lạc được, Lâm Nghiêm buồn bã kêu người mang rượu đến uống, chỉ mới gần hai tiếng đồng hồ mà Lâm Nghiêm uống hết ba chai rượu và giờ thì gào thét, anh đập hết tất cả những gì có trong phòng, đàn em thân tính không một ai dám vào can ngăn vị sợ anh nổi giận lên giết chết.
Lúc này ngoài hành lang đang đi đến là một toán người mặc âu phục màu đen, người đàn ông cao lớn tuổi trung niên mặc âu phục xanh đen đi chính giữa, sự uy nghiêm của người đàn ông này làm cho mọi người nhìn thấy đều phải kính nể cuối chào, họ đang đi về hướng phòng họp.
Trước cửa phòng họp Trúc An và Đồng Nhan đang đứng gác hai cô vừa thấy bóng dáng người đang đi đến hai cô liền nhanh đi đến gần cung kính cuối đầu chào.
" Chúng thuộc hạ xin kính chào lão gia!".
Bạch Lâm Vũ nhìn hai cô ông gật nhẹ đầu rồi lên tiếng.
" Đại thiếu gia đâu? "
Nhưng khi hai người sắp lên tiếng trả lời thì tiếng đồ vỡ kêu lớn phát ra từ trong phòng họp, Lâm Vũ đứng ngoài này đã nghe thấy, ông nhếch mép hỏi tiếp.
" Nó đang làm loạn ở trong đó sao?".
Trúc An ái ngại gật nhẹ đầu, cô lí nhí nói.
" Dạ nhị lão đại đã uống hết ba chai rượu mạnh, và vẫn uống tiếp chai thứ tư thưa lão gia".
Lâm Vũ châu mày lại vì bực bội, ông nhìn xung quanh rồi nói tiếp.
" Vậy còn nhị tiểu thư đâu? Sao các người không đi gọi con bé Tuyết Đan qua cho nó trị tội thằng nhóc này ".
" Dạ lão đại và nhị lão đại giận nhau, nên lão đại bỏ đi rồi, vì lý do này nên nhị lão đại mới thành ra như thế này ạ" Đồng Nhan nhỏ giọng bày tỏ.
Lâm Vũ nghe xong ông càng thêm tức giận, ông nhìn hai cô nói " Thằng Lâm Nghiêm lại chọc giận con bé nữa đúng không Trúc An? ".
" Dạ thưa lão gia! Nhị lão đại thay mặt lão đại đi trả mối thù năm xưa của gia đình lão đại mà không cho lão đại biết, và thế là khi lão đại biết được mới có cớ sự này đây ".
Bạch Lâm Vũ nghe xong ông thở dài, ông nhìn hai cô lại nói tiếp " Ta hiểu được cảm giác của con bé trong lúc này, nhưng Lâm Nghiêm lại làm việc theo suy nghĩ riêng của nó, mà nó quên nghĩ đến cảm xúc của con bé ra sao, mặc dù Lâm Nghiêm nó làm việc này là có ý tốt, nhưng con bé Tuyết Đan có cá tính rất mạnh mẽ, độc lập và mối thù này nó đã canh cánh bao nhiêu năm rồi chỉ mong một ngày tự tay nó giết chết những người đó để trả thù cho cha mẹ nó, ấy vậy mà thằng nhóc này nó đã phạm phải điều cấm kị của con bé rồi ".
Lâm Vũ nhìn sang các thuộc hạ của mình ông lên tiếng ra lệnh.
" Các người vào đó bắt trói đại thiếu gia đem về biệt thự ngay, không cần sợ, miễn đừng làm chết người là được, mau bắt nó ra đây ".
" Dạ lão gia! "
Dứt lời gần hai mươi vệ sĩ bước vào bên trong, sau mười lăm phút hỗn loạn ở bên trong cuối cùng các vệ sĩ đã cột được lão đại của họ và vác cậu trên vai đi ra ngoài, các vệ sĩ bước ra người bầm mắt, người sưng mặt, kẻ gảy răng nói chung tất cả đều bị bầm giập mới cột được lão đại, Lâm Vũ nhìn con trai ông lắc đầu ngao ngán giọng trầm trầm lên tiếng.
" Đem ra xe, Trúc An cô cùng về, nhờ cô nấu canh giải rượu cho nó uống dùm tôi".
" Dạ lão gia! ".
Mọi người đều rời đi chỉ còn Đồng Nhan ở lại với vài vệ sĩ để thu dọn tàn cuộc, Đồng Nhan nhìn mấy anh em cô lên tiếng nói đùa.
" Những ngày tháng sắp tới mà lão đại chưa trở về tôi e rằng chúng ta phải chuẩn bị tinh thần bị Lâm Nghiêm đem ra làm bia trút giận đấy, các anh nên cẩn thận nên tránh xa Lâm Nghiêm một chút ".
Các vệ sĩ đều hiểu rõ họ liền gật đầu cười khổ.
Tại biệt thự Bạch gia, Lâm Vũ ngồi uống trà ông nhìn người con trai đang nằm ngủ say trên giường, thân thể vẫn còn bị trói, ông sợ nó tỉnh dậy bất ngờ lại quậy phá tiếp, canh giải rượu cũng đã cho uống rồi nhưng phòng trước vẫn tốt hơn, Lâm Vũ nhìn sang Trúc An nói.
Cô mau chóng tìm cách liên lạc với Ngọc Tuệ xem con bé Tuyết Đan nó ra sao rồi, có khỏe không, bảo nó gọi về cho ta".
" Dạ thuộc hạ sẽ làm ngay".
Trúc An mở ra máy tính, bàn tay cô linh hoạt lướt nhẹ trên bàn phím, ít phút sau cô nhẹ cười vì cô đã tìm được trang Facebook của Ngọc Tuệ, cô liền nhanh gửi tin nhắn cho Ngọc Tuệ theo ý của lão gia đã nói.
Lúc này tại khách sạn Ngọc Tuệ cũng đang lên mạng, cô nghe tiếng báo có tin nhắn đến, cô liền mở ra đọc, cô hiểu ý của Trúc An, cô cũng nhanh chóng trả lời tin nhắn rồi liền thoát ra ngoài và tắt máy, Ngọc Tuệ nhìn sang Đinh Phúc cô chồm lên hôn vào môi của Đinh Phúc một cái, cô cười tươi nhìn mặt anh đỏ lên vì ngại ngùng cô nhẹ nói.
"Anh ở yên đây em qua báo cáo với chị Tuyết Đan lời nhắn của lão gia cho chị ấy rồi em trở lại ngay ".
Đinh Phúc cười tươi gật đầu nhìn Ngọc Tuệ rời đi.
Bên phòng kế bên Tuyết Đan không ngủ được nữa cô ngồi dậy tắm gội rồi ngồi trên máy tính làm tiếp những việc còn dang dở, nhưng cô luôn ở chế độ ẩn nên không một ai biết được cô đang online cả, lúc này có tiếng gõ cửa, Tuyết Đan đi ra ngó vào một lỗ nhỏ trên cửa ngó ra xem là ai, cô thấy Ngọc Tuệ cô mới nhẹ nhàng mở cửa.
Ngọc Tuệ cung kính cuối đầu chào cô, giọng từ tốn bắt đầu nói.
"Lão đại lúc nãy Trúc An có gửi tin cho thuộc hạ nói lão gia hỏi thăm sức khỏe của chị và nhắn chị gọi về cho lão gia ngay lão gia rất lo lắng cho chị ạ "
" Được tôi hiểu rồi, kêu Đinh Phúc cùng đi ăn, tôi đói ".
" Dạ lão đại ".