Nơi BOSS mang cô đến là một nhà hàng bên bờ biển, gian phòng ăn ở đây được trang trí đơn giản nhưng tao nhã, bên trong được phủ lên tiếng violon êm dịu, có vẻ rất hợp với tính tình của BOSS
"Ngài khỏe chứ, xin hỏi mấy người?"
"Hai người, đã đặt chỗ trước."
"Vâng, hân hạnh đến chỗ chúng tôi."
Bọn họ chọn vị trí gần cửa sổ, từ nơi này có thể ngắm được cảnh biển bên ngoài, như thi nhân ngâm thơ hòa mình vào biển vậy.
"Thích nơi này không?"
Nguyên Bảo gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Ngôn Sóc: "Bây giờ là đang hẹn hò à?"
NGôn Sóc ngưng mắt suy nghĩ một lát, sau đó vẻ mặt thay đổi sang kiểu nghiêm túc: "Chờ tôi một chút."
"Ưmh, anh phải đi đâu?" Nguyên Bảo buồn bực nhìn bóng dáng BOSS đang rời đi, hoang mang chớp đôi mắt, cuối cùng vẫn cúi đầu ăn móhn ánh ngọt trên bàn một cách vui vẻ.
Ngôn Sóc không trả lời, anh rẽ vào hành lang bên ngoài, sau đó lấy điện thoại di động ra, rồi bấm một dãy số: "Uất Trì Dung, nói cho tôi biết hẹn hò thì phải làm những gì?"
Bên kia truyền đến âm thanh trầm mặc quỷ dị, sau đó giọng nói Uất Trì Dung lạnh lùng vang lên: "Tôi không biết anh làm thế nào mà trộm được điện thoại di động này, nhưng tôi gia hạn cho anh trong vòng năm phút phải trả lại nó, nếu không hậu quả của anh rất thảm....."
BOSS: "Uất Trì Dung, cậu đi ra khỏi cửa không chè dù à? Đầu bị vào nước à?"
Uất Trì Dung: "...... Ngông Sóc?" Âm thanh của anh tràn đầy hoang mang "Mình hỏi cậu muốn làm gì vậy, chơi trò chơi gì đó?"
Ngôn Sóc âm thầm nhìn về phía bên cạnh, cô gái nhỏ ấy đang ngồi ăn bánh ngọt, nhìn dáng vẻ này chắc không có thời gian chú ý đến phản ứng của anh, anh giảm âm thanh của mình xuống mức thấp: "Nói cho mình biết, hẹn hò thì phải làm cái gì?" Cái này chính là hoàn toàn sai lầm, sớm biết vậy anh đã học hỏi sớm hơn rồi, giờ thì tốt rồi, giờ gặp chuyện thì chỉ có thể ôm chân Phật nhờ vả mà thôi, tuy nhiên với đầu óc của anh thì chắc chắn học nhanh.
"Hẹn hò?" Uất Trì Dung bên kia chưa kịp phản ứng "Hẹn hò với ai? Ở nơi nào? Nam hay nữ vậy? Công hay thụ......" Càng nói càng loạn, BOSS không còn kiên nhẫn.
"Uất Trì Dung, nam hay nữ vậy, công hay thụ, hình như không quan hệ đến cậu phải không?" BOSS có chút không nhịn được.
"Đùa à, hẹn hò thì đơn giản mà, ăn cơm, xem phim, hoặc đi nghe nhạc kịch cái gì đó ấy, sau đó dẫn cô ấy đi dạo chợ phố chỗ nào đó."
"Mình biết rồi." Không đợi đối phương phản ứng, anh liền cúp điện thoại, nhưng sắc mặt càng không thiện chí: xem phim? Nhạc kịch? Tên ngốc kia làm rồi sao? Nhớ tới tình tiết trong rập chiếu phim lần trước, Ngôn Sóc khó yên ổn được.
Giữa lúc BOSS đang suy nghĩ nên hẹn hò theo kiểu nào, Nguyên Bảo đang ăn đến dễ sợ thì phát hiện ra chuyện thú vị.
Chung Ly và vị hôn thê trong truyền thuyết của Uất Trì Dung đang ngồi chung với nhau.
Có JQ. (JQ= gian tình)
Cái tính bát quái trong lòng Nguyên Bảo rạo rực hẳn lwn, nhưng ở chỗ này hoàn toàn không nhìn thấy rõ, cho nên cô muốn lại gần nhìn xem, Nguyên Bảo mở to đôi mắt, sau đó cầm một miếng bánh ngọt lên, lặng lẽ h đi về hướng đó.
Hôm nay Chung Ly so với ngày kia thì đẹp trai hơn nhiều: bộ đồ vest được may hoàn hảo khiến cho cơ thể người mẫu của anh ta hiện lên tuyệt đẹp, khóe môi cong độ tạo thành nụ cười đẹp, đôi mắt phượng hẹp dài mang theo ý lạnh cuối thu, nhưng cũng không khiếp người; con Dương Dư thì mặc đồ công sở màu xanh dương đạm, có vẻ cực kỳ trịnh trọng, nhưng cũng không làm mất đi sự tao nhã.
Hai người ở đó không biết đang nói cái gì, Nguyên Bảo nghe không rõ ràng, cô không khỏi ngồm chồm hổm trên đất, bên gặm bánh ngọt, bên di chuyên qua đó.
Nguyên Bảo rúc lại góc bàn, hai người bây giờ đang dùng cơm, vì không bị phát hiện, cô quyết định chui xuống gầm bàn, sau đó ngồi xếp bằng, lẳng lặng nghe JQ.
Mà lcus BOSS từ bên trong đi ra, lại phát hiện cái chỗ ngồi gần cửa sổ nhìn cảnh ngoài trời, cô gái nhỏ Nguyên Bảo không biết đã đi đâu rồi, anh nhìn chung quanh một vòng, bởi vì Dương Dư đưa lưng cô về phía anh, cho nên BOSS chỉ nhìn thấy Chung Ly, nhưng không nhận ra Dương Dư, anh nhíu mày một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Chỗ ngồi của Nguyên Bảo chỉ còn lại túi xách, bánh ngọt trên bàn lại ít đi không ít, cho nên Nguyên Bảo không nói một lời mà bỏ đi.
Lại nói đến cô bé Nguyên Bảo đang ngồi dưới gầm bàn nghe JQ, đã lâu rồi, thế nhưng hai người vẫn chưa nói một tiếng nào, Nguyên Bảo có chút khó chịu, cô đưa bàn tay mềm mại lên liếm hết bơ còn dính trên ngón tay, bánh ngọt cũng đã ăn xong rồi, nhưng kịch hay còn chưa bắt đầu, kiểu này có phải quá nhàm chán không?
"Ợ ——"
Tiếng nấc vang lên dưới gầm bàn đen ngòm, phía trên vốn im lặng giờ hai người lại đảo mắt nhìn nhau, sau đó ánh mắt thoáng qua một tia hoang mang: "Chung Ly, anh có nghe thấy âm thanh gì không?"
"Có không?" Chung Ly nhìn chung quanh một vòng, nhưng không phát hiện cái gì "Có thể bọn mình nghe lầm."
"Nói cũng phải." Dương Dư cười cười, sau đó nhìn Chung Ly: "Kế tiếp nên làm sao bây giờ, hiện tại có vẻ anh chưa chèn ép được Ngôn Sóc."
Ngôn Sóc?
Nguyên Bảo há to cái miệng của mình, chẳng lẽ hai người này thông đồng với nhau sao?
Nhưng cái người tên Dương Dư đó nhìn không hẳn là người xấu, trong phim truyền hình cũng chưa từng ló mặt, kịch tính tiếp theo là nam người mẫu biễu diễn chính đột nhiên bị thương, sau đó nam model cuat Thiên Tinh thay thế vị trí đó, Thiên Tinh biểu hiện vượt bậc, nê Kim Thành và Thiên Tinh kí hợp đồng lâu dài, sau đó K bắt đầu chèn ép Thiên Tinh, nhưng Thiên Tinh lần lượt vượt qua từng hiểm họa, tiếp theo đó là chuyện gia tộc Diệp hiên phá sản, Diệp Hiên tới bước đường cùng nên phải hợp tác với K, câu chuyện tới đây đã bắt đầu kéo theo những việc máu chó và ngược trong bộ phim.
Chỉ là, bên trong hoàn toàn không nhắc đến những chuyện xảy ra với các công ty khác.
" Ợ——"
Tiếng nấc lại vang lên, Nguyên Bảo vội vàng che miệng của mình, sau đó dời qua hướng Dương Dư.
"Vừa nãy có nghe thấy âm thành kỳ lại không?"
"Có thể lại nghe lầm đấy." Chung Ly nhún nhún vai, sau đó tự thưởng thức một hớp café "Ngược lại anh có tra ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
Chung Ly cười chế giễu: "Thủ đoạn của Ngôn Sóc một chút cũng không có thay đổi, vẫn ác như vậy, vẫn vô tình như vậy "
Anh mới hung ác, anh mới vô tình.
"Ợ——"
"......"
A ừ, cô phải tìm cái gì đó ăn để hạ thấp âm thanh xuống mức có thể, nếu không sớm muộn gì cũng bị phát hiện, Nguyên Bảo nhìn đôi giày da nam màu đen tuyền và đôi giày cao gót nữ tao nhã, cô quyết định chọn đôi giày cao gót kia......
"Rốt cuộc là thứ gì?" Chung Ly có chút không vui, anh liếc qua liếc lại, âm thanh ấy lại biến mất.
"Chắc không nghe lầm nữa chứ?" Dương Dư bất đắc dĩ phóng mắt xuống bàn, tới lui nhìn một chút, thật sự không cái gì.
" Ợ——"
Nguyên Bảo phát một tiếng hợp với tình hình, sau đó đưa một cánh tay mảnh khảnh ra, lấy tốc độ bằng tốc độ ánh sáng cầm lấy miếng thịt bò bít tết trong đĩa.
A ~ rất lâu rồi không ăn mấy thứ nào, thịt bò bít tết chỉ mới cắn gần được một nửa, cô nhét luôn vào miệng, sau đó nhai từng chút từng chút.
Nhưng miệng cô thì quá nhỏ, mà miếng thịt bò thì quá to, càng nhai càng khiến không gian trong miệng càng nhỏ.
"Ưmh......"
Tại sao càng nhai càng nhiều, miệng Nguyên Bảo giống như một con chuột đồng vậy, lại muốn che miệng phòng phát ra âm thanh nấc, đây thật sự là một công việc mang tính công nghệ cao, mà lúc này Dương Dư đã lấy lại tinh thần, lại phát hiện đồ trong đĩa chỉ còn lại rau quả mà thôi, miếng thị bò bít tết kia đã không thấy nữa?
Chung Ly nhìn cái đĩa trống rỗng, sau đó cười cười: "Có muốn gọi thêm không?
Sắc mặt Dương Dư đen lại: "Không cần." Hai đôi mắt của cô thoáng qua một tia u ám: xem ra bên trong có một con chuột nhỏ rồi đây, nhẹ nhàng nhếch môi cười cười, sau đó không nói gì.
"Ưmh......" Thật là càng ngày càng nhiều, chỗ trống tong miệng không còn, hu hu hu hu.....Lòng chua xót, trong cuộc đời lần đầu tiên Nguyên Bảo ăn thịt bò bít tết mà lòng lại chua xót, lại rơi nước mắt. Một tay che miệng, một tay lau nước mắt, tiếp tục nhai, sau đó từng chút một nuốt xuống, nhưng ——
Mắc nghẹn!
"Khụ khụ khụ khụ......" Nguyên Bảo ho khan bò ra hướng bên cạnh, và Chung Ly và DƯơng Dư đã biết âm thanh đó phát ra từ đâu.
Chung Ly còn chưa kịp nổi giận, đã nhìn thấy một bàn tay bé nhỏ nhưng bẩn thủi đang duỗi ra, sau đó kéo bắp chân của mình.
"Khụ khụ khụ khụ khụ......"
Tiếng ho khan vẫn còn tiếp tục, sắc mặt Chung Ly ngày càng kém, nhìn chõ kỹ cô gái nhỏ đang bo ra ngoài kia, sắc mặt của anh càng đen thui.
"Kim Nguyên Bảo."
"Ba....." Nguyên Bảo run run rẩy rẩy bò lên trên, một đôi mắt chứa đầy nước, má thì phình ra, thỉnh thoảng động đậy.
Ưmh, cô muốn phun ra, cổ họng cô đang chịu đựng, Nguyên Bảo nhìn Chung Ly, sau đó miệng hơi mở, kèm theo đó là một âm thanh nấc cụt vang lên, một đống màu nâu đen, dính nước miếng ghê tởm phun lên chỗ đó của anh ta ——
Giữa hai chân.
"......"
"......"
"......"
"Thật sự xin lỗi." Đưa tay lau miệng một cái, sau đó thở dài nhẹ nhàng một hơi dài, dùng ánh mắt hết sức thành khẩn nhìn Chung Ly, trời đất chứng giám, cô tuyệt đối không phải cố ý.
"Thật sự xin lỗi?" Chung Ly cười lạnh mấy cái, đưa lôi cô ra ngoài, Chung Ly từ trên ghế ngồi dậy, đống đồ dơ bẩn kia "Soàn soạt soàn soạt" rơi xuống đất, cái vị trí của phái nam thần bí kia hiện lên một màu sắc đầy ám muội, thoạt nhìn như vừa mới đi tiểu~~~
"Đúng là sao chổi, cô không có việc sao lại đi chạy đến bàn người ta làm gì? " Cái dáng vẻ bây giờ của Chung Ly tựa như muốn phanh thây cô ra cho hả giận vậy.
"Thật xin lỗi." Vẻ mặt Nguyên Bảo như đưa đám mà nói lời xin lỗi, bộ dáng làm bộ đáng thương.
"Thôi, Chung Ly." Một đôi tay dịu dàng kéo cô ra, sau đó người nọ lấy khăn lâu mấy chỗ bẩn trên mặt cô "Cùng một cô gái nhỏ so đo, không phải là phong cách của anh."
"Khốn kiếp!" Chung Ly hung hăng mắng một tiếng, nhìn cái chỗ chướng mắt kia, vẻ mặt càng ngày càng âm u.
Đồng thời âm, thanh huyên náo ấy gây sự chú ý đối với người khác, tới chỗ này đều là người có học, bọn họ thấp giọng tám chuyện, cũng không phát ra âm thanh quá lớn, Ngôn Sóc cảm thấy người kia khác quen, tròng mắt hơi nheo lại, sau đó thấy rõ ba người.
Chung Ly, Dương Dư, còn có......
"Kim Nguyên Bảo."
BOSS đứng dậy đi tới, nhìn hai người bên Chung Ly, rồi ánh mắt dừng lại trên người Kim Nguyên Bảo.
"Kim Nguyên Bảo......"
BOSS!
Cả người Nguyên Bảo chấn động, theo phản xạ có điều kiện cô rúc sau lưng Dương Dư, sau đó khiếp đảm nhìn sắc mặt không tốt của BOSS.
Mắt hai người sáng như đuốc, xem ra rất có áp lực, mắt Nguyên Bảo khép lại, sau đó nước mắt chảy xuống: "BOSS~"
"Cô lại khóc cái gì chứ hả?" Chung Ly bất đắc dĩ nhìn Nguyên Bảo: phụ nữ đúng là cái loại phiền phức, anh còn chưa nói gì, ngược lại con nhóc kia lại khóc.
"Thịt bò bít tết......Nghẹn đến chết......Ợ......"
"Em bẽ mặt chưa, Kim Nguyên Bảo." Ngôn Sóc không chịu được nhấc cô ra ngoài, nhìn lên nhìn xuống đánh giá một phen, cái vẻ ghét bỏ càng thêm nặng "Bẩn rồi."
"Ngôn Sóc, quản phụ nữ của anh cho tốt vào." Chung Ly hiện tại rất giận, đ bị phun lên cái chỗ kia, anh lại không thể ở trước mặt mọi người đưa tay chùi, nhưng cái dáng vẻ bên giờ của anh thật chật vật.
Ánh mắt Ngôn Sóc như bó đuốc liếc qua, cuối cùng dừng ở cái vị trí kia, sau đó cười lành lạnh: "Hình thượng gà trống rất thích hợp với anh đấy."
Gà trống......
Nghe xong những lời này, ánh mắt mọi người cùng nhau quét đến, sau đó Nguyên Bảo thầm nói: mảnh đất đó...... Thật sự rất giống như gà trống.
"Làm rất tốt, Nguyên Bảo." Vỗ lên đầu Nguyên Bảo để tán dương "Lần tới phun thì nhớ nói tôi một tiếng, bọn mình trực tiếp chuẩn bị sơn."
Nguyên Bảo: "Ợ ——"
"Ngôn Sóc, anh không cần quá đáng như vậy!"
"Tôi nào có quá đáng?" Ngôn Sóc nhíu mày, nhìn Chung Ly tràn đầy châm chọc "Mà nói này, mà lúc anh còn học đại học có cải trang thành gà mái đó, a, tôi nhớ ra rồi, tôi còn cái video hồi đó, anh có muốn xem không?"
Chung Ly một ngực bị lửa rực thiêu đốt, gương mặt tuấn tú bởi vì tức giận mà có chút vặn vẹo, Ngôn Sóc kia đang nhìn anh như cũ, trong tròng mắt là mảnh lạnh lùng. Hình như có châm chọc, lại hình như không có.
KHông khí ở đây trở nên nghiêm trọng, cô bé Nguyên Bảo mới xuất thần, cô bừng tỉnh hiểu ra nhìn Chung Ly: "Thì ra anh không chỉ nhìn gà của BOSS ~ Gà, còn cải trang gà mái vàng nữa chứ ~ Gà ~ nấc ~"
BOSS: "......"
Chung Ly: "......"
Dương Dư: "......"
Kim Nguyên Bảo: "...... Ợ~"
Dường như cô nói sai cái gì đó? Nguyên Bảo mờ mịt nhìn mấy người đang im lặng kia, chẳng lẽ không có nhìn qua anh bọn nhỏ của BOSS?
Đợi chút...... Dường như cô quên mất cái gì......
Anh bạn nhỏ ~
Gà ~
Thật sự là quên mất cái gì rồi~