Vừa mới ngồi xuống được một lúc, một cô gái với chiếc cổ thon dài đeo đầy những chiếc vòng kim loại bưng theo một chiếc đĩa bước tới, sau khi lễ phép dùng tiếng Thái chào hỏi tôi, liền bắt đầu loay hoay bày trí bộ ấm chén lên bàn.
Đây là một cô gái thuộc dân tộc cổ dài, lần đầu tiên tôi nhìn thấy, hỏi ra mới biết đây là người giúp việc của Đỗ Minh Cường.
Không lâu sau, cô ấy pha cho tôi một tách trà có màu xanh nhạt tươi sáng, cung kính rót cho tôi một chén.
Tôi bưng tách trà lên, ngửi thấy hương cỏ thơm, nhấp một ngụm trà, trong miệng tràn đầy dư vị ngọt ngào.
Mặc dù không biết nhiều về trà, nhưng mấy năm trước làm kinh doanh tôi thường hay uống, cũng thường mua biếu khách hàng, cũng coi như là yêu thích uống trà.
Chỉ có điều suốt mấy năm nay từ khi vào tù đến khi ra tù đã không còn uống nữa.
Lần này hiếm có cơ hội tốt như vậy, một cô gái nhẹ nhàng ấm áp giúp pha trà, tâm trạng của tôi cũng thả lỏng hơn, vừa thưởng thức vừa lặng lẽ quan sát tình hình căn chòi đằng kia.
Có lẽ khoảng mười phút sau, vài người bước ra từ căn chòi, tiến về phía tôi, dẫn đầu là Đỗ Minh Cường, đi cùng ông ta là một người đàn ông có hình dáng và tướng mạo tương tự, có điều trông trẻ hơn ông ta, độ khoảng tuổi.
Tiến lại gần hơn, anh ta nhìn tôi chằm chằm như để đánh giá, nhưng chỉ kéo dài một lúc, sau đó lại làm như thế không thấy tôi.
Đỗ Minh Cường mỉm cười ra hiệu vẫy tay với tôi, nói: “A Dương, xin lỗi đã để anh chờ lâu.”
Tôi cười nói: “Không sao.”
Đỗ Minh Cường bước tới hành lang, sau đó dừng bước, nói với mấy người đi cùng trong đó có người đàn ông có tướng mạo tương tự : “Các vị, tôi xin lỗi, tôi còn có khách, không thể tiễn các vị được nữa.”
“Không cần tiễn nữa đâu, Anh ba nên xem xét về đề nghị lúc nãy của tôi nhé.” Người đàn ông kia không dừng bước vẫn bước ra ngoài, mấy người bên cạnh cũng đi theo anh ta ra ngoài.
“Ha ha, tôi sẽ suy nghĩ kỹ, A Việt, thay tôi tiễn khách.”
Đỗ Minh Cường cười tít mắt nói, sau đó nhấc chân bước đến bên cạnh tôi, kéo một chiếc ghế và ngồi xuống.
Đợi mấy người kia đi ra hết, đến khi chỉ còn lại tôi và Đỗ Minh Cường cùng cô gái cổ dài đang pha trà như cũ kia, tôi mới không nhịn được hỏi: “Người vừa nãy là em của anh à?”
Đỗ Minh Cường không vội trả lời, rút một điếu thuốc không rõ nhãn hiệu đưa cho tôi, bản thân cũng châm một điếu và hít một hơi thật sau, sau đó lắc đầu cười một cách kỳ lạ: “Ừ, nó tên là Đỗ Minh Hào, là cậu em nhỏ luôn muốn giết chết tôi.”
Tôi không hỏi thêm, dù tôi tò mò, vì tôi biết những điều này không nên hỏi chứ đừng nói đến việc can dự vào.
Đỗ Minh Cường liếc nhìn hoa viên rộng lớn một lượt, thở dài kỳ lạ và nói: “Cậu cũng thấy rồi đấy, gia nghiệp của tôi rất lớn, là ông già tôi đã một tay gây dựng mấy chục năm trước và truyền lại cho tôi, nhưng khi ông ấy ra đi chưa đầy một tháng, xác còn chưa lạnh, Đỗ Minh Hào đã muốn ép tôi giao ra hết gia tài của ông già để lại.”
Nói đến đây, Đỗ Minh Cường hít sâu một hơi thuốc nói tiếp: “A Dương, cậu có biết tại sao tôi lại vào tù không?”
“Tôi không biết, tôi đã từng rất tò mò, thuộc hạ anh nhiều như vậy, tại sao anh lại phải tự mình làm như vậy.” Tôi lắc đầu, nhấp một ngụm trong tách trà.
“Ha ha, cái này đều phải cảm ơn em trai tôi đã “ban tặng”…”
Cô gái cổ dài pha một tách trà mới và rót cho ông ta một tách.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Đỗ Minh Cường không giấu giếm cô ấy và kể cho tôi nghe về ông ta và Đỗ Minh Hào.
Hóa ra bố của Đỗ Minh Cường từng là một quan chức trong quân đội, sau chiến tranh thế giới thứ , ông ấy đã chạy trốn tới biên giới Thái Lan- Myanmar, rồi không đi cùng vị chỉ huy kia tới vùng Tam Giác Vàng hại người kia, mà làm ở lại biên giới, buôn bán từ những thứ nhỏ nhặt như củi, gạo, dầu muối đến thứ to lớn như xe hơi, đại bác, đủ thứ hàng hóa cho các quốc gia và các thế lực lớn.
Chiến loạn Đông Nam Á từng mang lại cho bố của Đỗ Minh Cường không tiền tài, việc làm ăn này đã kéo dài mấy chục năm, cho tới khoảng mười năm trước, sau khi sức khỏe của bố Đỗ Minh Cường tệ dần, ông ấy mới từ từ giao hết vào tay con trai lớn của mình.
Không bao lâu sau khi Đỗ Minh Cường gặp phải một việc đả kϊƈɦ rất lớn, ông ta mới không tiếp tục loại làm ăn đầy mạo hiểm thế này nữa mà bắt đầu chuyển hướng sang ngành sản xuất đang phát triển, muốn dẫn cả gia tộc kiếm ăn bằng con đường chân chính hợp pháp của mình.
Nhưng em trai Đỗ Minh Hào của ông ta lại rất phản đối việc ông ta làm như vậy, hơn nữa, sản nghiệp của ông đều để lại cho Đỗ Minh Cường nên Đỗ Minh Hào càng tức giận bất bình.
Sau khi hai người trực diện xung đột vài lần, Đỗ Minh Cường bị bắt trong một lần về nước khảo sát dự án, cảnh sát lục soát ra vài khẩu súng lục và mấy trăm viên đạn trong khách sạn của ông ta, cuối cùng bị kết án năm tháng tù.
Dù ông ta có nhiều kẻ thù, nhưng sẽ không sợ hãi đến mức phải đem nhiều súng và đạn như vậy bên mình, cứ như chuẩn bị sống mái một trận vậy.
Ông ta càng không nghèo đến mức phải buôn lậu vũ khí, thật ra ông ta chẳng đem theo gì cả, là do Đỗ Minh Hào đã thuê người hãm hại ông ta.
May là mấy năm nay, sức khỏe của ông già vẫn còn chống đỡ nổi, chưa giao sản nghiệp cho Đỗ Minh Hào mà lại rời núi chủ trì mọi việc lần nữa, cho tới khi Đỗ Minh Cường ra tù, ông già mới giao lại sản nghiệp cho ông ta.
Nghe như thế, tôi không khỏi ngắt lời Đỗ Minh Cường, hỏi một câu: “Bố của anh…”
“Qua đời rồi!” Đỗ Minh Cường nhanh chóng trả lời: “Mới đi tháng trước, là hôm tôi vừa ăn cơm với cậu ở Chiêng May xong, tôi về chưa được mấy ngày là ông ấy đã đi.”
“Anh nén bi thương!”
“Cám ơn! Ông ấy cũng hơn rồi, đến tuổi, đi cũng an bình!”
“Không phải anh quản lý sản nghiệp trong nhà thì đám cấp dưới đều phải nghe lời à? Em trai anh lấy năng lực từ đâu mà ép anh thoái vị được?”
“Đâu phải ai cũng nghe tôi! Vì nhiều người không muốn theo con đường hợp pháp nên họ cũng phản đối tôi trong rất nhiều chuyện.
Hơn nữa Đỗ Minh Hào cũng có liên lạc với những người trong khu Tam Giác Vàng nên có người đứng sau lưng ủng hộ nó!”
Nghe thế, tôi cũng không nói tiếp nữa, có vài việc không phải là cứ biết nhiều là càng tốt mà như thế có thể mang lại phiền phức cho mình.
Về việc Đỗ Minh Cường ứng phó thế nào… Đây là chuyện của ông ta.
Nếu một ngày nào đó ông ta thất bại, có lẽ sẽ khó giữ được tính mạng, cần tôi giúp thì tôi sẽ đi và giúp hết sức mình.
Hoặc nếu ông ta đi tìm tôi, có người muốn đuổi giết ông ta thì tôi cũng giúp tận tâm.
Nhưng cũng chỉ giới hạn trong những việc này, đơn giản là vì tình bạn với ông ta và ơn huệ ông ta giúp tôi lần trước.
Tuy bản thân tôi cũng không có bao nhiêu bản lĩnh giúp được ông ta.
Thấy tôi im lặng, Đỗ Minh Cường cười: “Không nói mấy chuyện này nữa, hiếm khi cậu tới một lần, nói cái khác đi!”
“Trà này không tệ!”
Tôi cầm ly trà, cười thản nhiên.
“Là tự tay tôi trồng, cũng khá ngon nên lúc về tôi có mang theo một ít.”
“Vâng!”
Tôi và Đỗ Minh Cường trò chuyện với nhau vài câu râu ria: phong tục địa phương của Chiêng May, lá trà, đặc sản khác.
Cơm trưa nấu trong trang viên của ông ta, do đầu bếp của ông ta nấu: Món Hoa Hạ, Xiêng La, Miến Quốc gì đều có hết, đủ loại hình thức, hương vị rất ngon.
Cho tới khi ăn cơm, tôi mới được gặp người nhà của Đỗ Minh Cường, một bé trai và một bé gái, bé nhỏ là trai, mới tám tuổi, bé gái thì mười tuổi.
Hai đứa bé đều học ở ngôi trường tốt nhất Chiêng May này, mỗi ngày đều có người đưa đón.
Nhưng tôi không thấy vợ Đỗ Minh Cường.
Sau khi cơm nước xong, hai đứa nhỏ đi ngủ trưa, Đỗ Minh Cường mới chủ động nói cho tôi biết là trước khi ông ta vào tù, vợ của mình đã bị súng bắn chết ở đầu đường vì đạn lạc sau khi vừa sinh con trai nhỏ không lâu,.