Boss Nữ Hoàn Mỹ

chương 170: sáp nhập và thu mua

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai bên đàm phán với nhau không hề có ánh mắt sâu xa, cũng không phát hiện thấy khí thế của ông chủ lớn nắm trong tay tài sản lên đến hàng chục hàng trăm triệu gì.

Các cuộc đàm phán tôi xem trêи ti vi đều là hai bên đưa ra kế hoạch và giá cả, miệng lưỡi trơn tru diễn giải một hồi, sau đó các sếp sẽ thờ ơ nói một câu “Đồng ý”.

Nhưng giữa Đồng An Chi và Đỗ Minh Cường chỉ cau mày trợn mắt ra sức tranh luận đấu lý, thảo luận từng ly từng tí về giá cả thôi, trông chẳng khác gì phường chợ búa.

Tôi nghĩ chắc là phương thức và đối tượng hợp tác đều khá đặc biệt, nên Đồng An Chi mới dùng thái độ này để đàm phán chăng.

Dẫu sao đây cũng đã vượt qua phạm vi hợp tác kinh doanh bình thường, có thể coi là đối tác đặc biệt được rồi.

Cũng có thể vì hợp tác với người xa lạ ở nơi đất khách quê người, để có thể nắm giữ được nhiều thứ hơn trong quá trình hợp tác sau này, nên bọn họ mới cố tình cho phía đối tác thấy thái độ kiên quyết không nhún nhường của mình.

Sau khi cò kè mặc cả hồi lâu, Đỗ Minh Cường đột nhiên đưa ra một chiêu sát thủ: Trước kia, ông ta và Suchat đã khống chế cổ phần của một công ty bất động sản tầm trung nằm trong địa phận Chiêng May.

Họ đồng ý dùng công ty này thành lập một công ty mới để hợp tác với Đồng An Chi, thậm chí còn có thể dùng cách thức sáp nhập và thu mua.

Cũng có nghĩa là ông ta đưa ra hai phương án hợp tác mới với Đồng An Chi, một là dùng công ty A của họ và công ty B của Đồng An Chi hợp tác thành lập một công ty mới là C.

Dù là công ty mới, nhưng có thể nhận được vốn từ hai công ty mẹ.

Phương án còn lại là để Đồng An Chi sáp nhập với công ty A của họ, sau đó công ty này sẽ vẫn là A nhưng do Đồng An Chi nắm giữ cổ phần, đồng thời xây dựng lại kết cấu tổ chức trung tâm, người điều khiển thực tế đổi thành Đồng An Chi.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Đỗ Minh Cường và Suchat không cần bỏ ra % vốn giúp Đồng An Chi nữa.

Nếu như vậy, vốn và lợi ích thương hiệu của hai công ty sẽ ngang nhau, đôi bên gần như sẽ bỏ ra và có địa vị ngang bằng trong quá trình hợp tác.

Sau khi Đỗ Minh Cường nói xong, Đồng An Chi thấy hơi ngạc nhiên, sau đó ông ấy lắc đầu mỉm cười khó hiểu, rồi lại hơi nhíu mày trầm mặc.

Thật ra, tôi cũng không ngờ Đỗ Minh Cường và Suchat còn giấu chiêu này.

Ngày trước, ông ta nói với tôi là mình và Suchat chưa từng làm về bất động sản, nhưng thực chất họ đã làm rồi, thậm chí còn có một công ty với quy mô tương đối nữa.

Bảo sao tự dưng Đỗ Minh Cường lại muốn làm về bất động sản, thì ra ông ta đã làm từ lâu rồi.

Rõ ràng là ông ta đã lừa tôi, nhưng đây không phải là chuyện xấu xa gì.

Cách hợp tác của hai công ty sẽ tốt hơn, dù gì thì vốn chung từ hai công ty cũng hơn một.

Tôi có thể hiểu cho ông ta, có lẽ ban đầu ông ta không định lấy công ty đó ra để hợp tác mà chỉ muốn dùng cách đầu tư để hợp tác với Đồng An Chi.

Một mặt là để Đồng An Chi giúp ông ta và Suchat kiếm tiền và học hỏi kinh nghiệm từ ông ấy, mặt khác là tiếp tục kinh doanh và phát triển công ty của họ.

Đây có lẽ là nguyên tắc không dồn vốn vào một chỗ.

Cũng có thể là Đỗ Minh Cường đã định lấy công ty này ra để hợp tác từ lâu, sở dĩ bây giờ ông ta mới nói, chắc là định thăm dò con át chủ bài của Đồng An Chi, tranh thủ được nhiều lợi ích hơn khi đàm phán, hoặc tránh cho mình phải bỏ ra quá nhiều.

Đỗ Minh Cường không nói chuyện này cho tôi, chắc không phải vì không tin tôi, mà là không muốn làm tôi khó xử.

Vì nếu tôi nói chuyện này cho Đồng An Chi biết, Đỗ Minh Cường sẽ bị Đồng An Chi biết hết lá bài tẩy.

Còn nếu tôi không nói cho Đồng An Chi biết, kiểu gì ông ấy cũng sẽ thấy không hài lòng với tôi.

Làm người trung gian là vậy, không được đắc tội với hai bên, nên Đỗ Minh Cường dứt khoát giấu tôi chuyện này, như vậy thì tôi sẽ không đắc tội với bên nào cả.

Đương nhiên cũng có thể là ông ta thấy không cần thiết phải nói cho tôi biết, vì đó là mối làm ăn của ông ta và Suchat, cùng lắm là thêm một mình Sangsu nữa thôi.

Còn tôi trước kia chỉ là bạn của ông ta, chứ không phải là đối tác.

“Rất xin lỗi A Dương, không phải tôi cố ý giấu cậu chuyện này, càng không phải vì tôi không tin cậu, mà chỉ là một cách làm ăn thôi.” Có lẽ Đỗ Minh Cường nhìn ra suy nghĩ của tôi, nên thẳng thắn nói.

Tôi mỉm cười: “Không sao, tôi hiểu!”

“Cậu hiểu thì tốt, cậu cũng thấy đấy, điều kiện của anh Đồng hơi khó chấp nhận với chúng tôi.

Cực chẳng đã, chúng tôi mới đưa ra cách hợp tác này, đây có thể coi là thành ý lớn nhất của tôi và Suchat rồi.

Vì điều này có nghĩa là chúng tôi sẽ giao quyền điều khiển công ty của mình cho anh Đồng đây.”

Nói rồi, Đỗ Minh Cường ngoảnh sang nhìn Đồng An Chi, hỏi: “Anh Đồng, anh thấy hứng thú với cách hợp tác nào trong hai phương án này?”

Đồng An Chi cười lắc đầu: “Anh Đỗ, phương án thứ hai sáp nhập xí nghiệp cần phải bỏ quá nhiều vốn, cũng quá phí thời gian, tính sơ sơ đã thấy mất rất nhiều thời gian rồi, rất xin lỗi là tôi không đủ kiên nhẫn!”

“Thế anh chọn cách thứ nhất đúng không?” Đỗ Minh Cường không thấy ngạc nhiên chút nào, ông ta đã lường trước được điều này nên mới đưa ra phương án đó.

“Anh Đỗ đừng vội, phương án thứ nhất cũng lãng phí không ít thời gian, vì tôi không biết các thông tin như quy mô, lợi ích thương hiệu, kỹ thuật và đội ngũ tài nguyên của công ty các anh như thế nào, nên tôi cần có thời gian để phân tích và đánh giá.”

“Vì đối tượng hợp tác đã từ anh và ông Suchat biến thành một xí nghiệp, nên đương nhiên tôi phải đánh giá lại đối tượng này.

À, anh Đỗ này, tôi thấy rất hiếu kỳ, trước kia tôi đã điều tra rất kỹ về anh, ông Suchat và ông Sangsu, nhưng không phát hiện thông tin có xí nghiệp bất động sản nào đứng tên của các vị, công ty đó của các anh ở đâu ra vậy?”

Đỗ Minh Cường gật đầu: “Tôi hiểu, chúng tôi cũng không vội quyết định ngay.

Còn việc anh không tra được thông tin đăng ký tên của chúng tôi là vì chúng tôi để người khác nắm giữ cổ phần và đứng tên thay.”

“Ra vậy.”

“Anh Đồng, thẳng thắn mà nói, tôi và Suchat đã thu mua công ty đó được hơn hai năm rồi.

Trong thời gian đó, cũng có làm hai dự án nhỏ, cũng được ông Sangsu giúp về mặt hành chính, nhưng lợi nhuận… thì lỗ thê thảm, chính là tiền vốn và lãi không tỉ lệ thuận với nhau, cũng có thể nói là không được như mong đợi.

“Có lẽ vì tôi và Suchat không phải người rành nghề này, đây cũng là lý do chúng tôi thành tâm thật ý muốn hợp tác với anh Đồng, giao mối làm ăn cho người chuyên nghiệp làm, còn chúng tôi chỉ phụ trách đầu tư và thu lợi thôi.”

“Xin anh Đồng cứ yên tâm, cơ sở của công ty đó vẫn còn, cũng có lợi ích thương hiệu không tệ.

Chỉ có điều tôi và Suchat không rành về ngành này, nên chưa đi được đúng hướng thôi, đến dự án cơ bản nhất cũng chọn không xong.”

Đỗ Minh Cường nói những lời này rất chân thành, nhưng cũng có điểm đáng nghi, ví dụ như lợi ích thương hiệu của công ty đó.

Công ty được ông ta và Suchat thu mua, đồng thời làm hai dự án, nhưng không kiếm được tiền thì lợi ích thương hiệu tốt được đến đâu.

Hơn nữa, nền tàng chắc chắn cũng chẳng ra sao, lý do không kiếm được tiền là vì con mắt của sếp, nhưng chắc chắn cũng tồn tại vấn đề năng lực của đội ngũ nhân viên.

Tôi có thể nghĩ đến những điều này thì đương nhiên Đồng An Chi cũng có thể nghĩ tới..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio