Ôn Hân lại vén tóc, cô ấy nói với giọng áy náy: “Xin lỗi, tôi không nên nói cho cậu.
Tôi nên vùi nó trong sâu thẳm thâm tâm, từ từ gặm nhấm hết.”
“Không, sau khi nói ra có lẽ cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Dù bây giờ có lẽ cậu rất buồn, nhưng sau này cậu sẽ không thấy hối hận, sẽ không ân hận vì mình đã không có dũng khí làm thử.
Khi muốn làm một việc gì đó, mỗi người chúng ta phải thật dũng cảm tiến lên, dù cho có thất bại thì chí ít cũng không hối hận, không phải sao?”
“Ừ, cậu nói đúng, ít nhất tôi cũng đã cố gắng theo đuổi nó.” Cô ấy nở một nụ cười rạng rỡ với tôi, nụ cười ấy rất đẹp: “Cậu với giám đốc Bạch rất xứng đôi, hai người nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Cảm ơn.”
“Vậy…cậu có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra không? Tôi không muốn sau này cảm thấy bối rối khi gặp cậu.
Dù không thể làm người yêu, làm bạn cũng được mà.”
“Ừ, tôi chả nhớ đã xảy ra chuyện gì nữa, vừa nãy cậu có nói chuyện gì quan trọng à?”
“Ha ha…không có gì quan trọng đâu.”
“Vậy thì tốt, tôi còn tưởng là mình đã bỏ lỡ chuyện gì đặc sắc lắm cơ.”
“Có phải cậu đang cười nhạo tôi không.”
“Đâu có đâu.”
“Được rồi, tôi tạm tin cậu.”
“Phải rồi, tôi rất tò mò, chẳng lẽ lúc đầu cậu không biết chuyện giám đốc Bạch không đứng ra làm chứng sao? Nếu biết thì cậu phải hận cô ấy mới đúng chứ, sao lại thích cô ấy được? Hơn nữa tôi nhìn ra được, cô ấy cũng rất thích cậu.”
Nghe thấy câu hỏi này, tôi không kìm được mà bật cười, đây mới chính là một câu chuyện đặc sắc.
“Cậu biết mà, tôi là một người rất hay tò mò.” Ôn Hân nói, quả thực mặt cô ấy cũng tràn đầy sự tò mò.
Tôi phà khói sang một bên, nói: “Có lẽ là do oan gia ngõ hẹp, hoặc cũng có lẽ là do duyên phận.
Sau khi ra tù tôi đi tìm việc thì vừa hay vào Phần mềm Trí Văn làm việc.
Lúc đó tôi không biết cô ấy làm việc ở công ti đó, lúc gặp mặt cô ấy không nhận ra tôi, tôi nói cô ấy mới nhớ ra.”
“Sau đó cô ấy muốn bồi thường cho tôi năm triệu tệ, nhưng lúc đó tôi vô cùng hận cô ấy, muốn đánh cô ấy, thậm chí muốn…muốn xé rách quần áo cô ấy, cô biết mà, là cái đó, cái đó đó.”
Mồm Ôn Hân há thành hình chữ O: “Đừng nói là cậu đã làm điều đó…điều đó với cô ấy rồi đấy nhá?”
“Chưa, sau đó khi tôi bị cô ấy tống vào đồn cảnh sát, tôi thực sự rất tức giận, lúc đó tôi đã đè cô ấy…suýt nữa là như vậy, may mà tôi vẫn giữ được lý trí.
Thực ra cũng khá hối hận, đáng lẽ tôi nên lấy của cô ấy năm triệu tệ đó, đó là một khoản tiền lớn đối với tôi mà.”
“Khoan đã, cậu vừa nói anh bị cô ấy tống vào đồn cảnh sát sao, là chuyện gì vậy?”
“Cái ngày tôi vào làm việc ở công ti cô ấy thì vừa hay đụng phải Lôi Vân Bảo tới báo thù cô ấy, sau đó…tôi lại cứu cô ấy một lần.
Thực ra lúc đầu không định cứu, nhưng sau đó không chịu được, kết quả là tôi uống nhầm phải thuốc mê Lôi Vân Bảo để lại, ngày hôm sau tỉnh lại thì bị tóm.”
Hai mắt Ôn Hân mở to, mặt cô tràn đầy sự không thể tin được: “Trời ạ, cậu với cô ấy…có phải là do kiếp trước cậu nợ cô ấy quá nhiều không?”
“Chắc là vậy, có lẽ kiếp trước cô ấy là con lừa, mà tôi là người cưỡi lừa.”
“Ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười của Ôn Hân, tôi mới nhận ra dùng từ “cưỡi” không ổn lắm, có cảm giác hơi mờ ám.
Nhưng bầu không khí giữa chúng tôi cũng thoải mái hơn nhiều.
Ôn Hân là cô gái rất phóng khoáng, cô ấy thản nhiên chấp nhận thất bại, không hề vì thế mà đau lòng khóc lóc, cũng không hề oán trách kể khổ.
Cô gái như vậy rất hiếm có, cũng rất quý giá.
Nếu tôi không ngồi tù, mà Lâm Lạc Thủy vẫn rời bỏ tôi, vậy nếu như sau đó tôi cảm nhận được tình cảm của Ôn Hân, có lẽ tôi sẽ chọn ở bên cô ấy.
Bởi vì với một cô gái như vậy, thật khó có lý do nào để không thích cô ấy.
Nhưng đời người không có nếu như.
Chúng tôi ngồi trêи bãi cỏ rất lâu, nói về những chuyện của tôi và Bạch Vi, nội dung cuộc nói chuyện của cô ấy với Bạch Vi.
Không lâu sau đó, chúng tôi lại nói về cuộc sống thời đại học, kể về lúc đó cô ấy trầm tĩnh thế nào, có bao nhiêu người thích cô, rồi theo đuổi cô như thế nào.
Mãi đến khi khát khô cổ, chúng tôi mới tới cửa hàng gần đó mua đồ uống, rồi đi về bãi biển.
Tôi cởi quần áo nhảy vào biển bơi lội, cô ấy ngồi trêи bờ biển, cầm chai nước lẳng lặng nhìn biển lớn.
Rất nhanh sau đó, Lưu San San và mấy bạn nữa đã ngồi bên cạnh cô ấy, nói chuyện ríu rít.
Sóng biển hơi lớn, lại thêm cả đã gần trưa, tôi chỉ ở trong nước chưa tới nửa tiếng đã lên bờ.
Cảm nhận được ánh mắt của Ôn Hân cứ nhìn lồng ngực tôi mãi, có lẽ là cô ấy đang nhìn những vết sẹo kia.
Đám Từ Triết và Hoàng Lễ Thành đã lên bờ từ lâu, đang nằm phanh thây trêи bãi biển.
Tôi cũng ngồi một lát, thấy cũng đã đến giờ thì cùng cả bọn quay về khách sạn, xối nước lạnh thay quần áo rồi cùng nhau đi ăn cơm.
Ăn cơm xong, chúng tôi đi dạo phố một lúc rồi đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Lúc này, Ôn Hân và Lưu San San liền thể hiên bản tính của những cô nàng nhà giàu, bắt đầu mua liên tục, mua một đống đồ trang điểm, trang sức, đồ ăn vặt.
Buổi chiều chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi một tiếng rồi thuê mấy cái xe máy lên thị trấn Phuki dạo một vòng, rồi đi đền Chalung, cuối cùng đi xem bức tượng Đại Phật và cưỡi voi.
Thực ra tôi cảm thấy cưỡi voi chẳng có gì vui, chỉ là trải nghiệm cảm giác lắc lư trêи lưng một con vật to lớn mà thôi, còn không sảng kɧօáϊ bằng việc cưỡi ngựa chạy như bay, cùng lắm là đau chân một hai ngày.
Chơi cả một ngày, ai cũng rất mệt.
Chúng tôi về Patung, tới một nhà hàng có view nhìn ra biển vừa ngắm cảnh biển hoàng hôn vừa thưởng thức đồ ăn ngon.
Đây quả thực là một nơi rất tốt.
Ăn xong chúng tôi đi tới đường tụ tập những quán bar của Patung.
Vì đang là mùa ít khách du lịch, lại không phải cuối tuần nên trêи đường không nhiều người lắm, nhưng quán bar ở đây hiển nhiên là high hơn hẳn so với ở Chiêng May.
Trêи đường này có thể nhìn thấy các vũ nữ nhảy múa trong nhà kính quán bar, đâu đâu trêи đường cũng thấy những người chuyển giới lôi kéo khách du lịch chụp ảnh.
Tôi hôm nay, chúng tôi đều uống khá nhiều rượu, kể cả Ôn Hân, lúc cô ấy đi cứ lắc lư.
Mấy hôm trước lúc ở Chiêng May không thấy cô ấy uống nhiều như vậy, có lẽ là do hôm nay cô ấy đã nói với tôi khá nhiều.
Về tới phòng khách sạn, tắm xong, tôi nằm trêи giường cầm điện thoại.
Lưu San San và Lâm Tĩnh đang gửi ảnh của chúng tôi ngày hôm nay lên nhóm chat, họ nói chuyện vui quên trời quên đất.
Tôi rất ít khi nói chuyện trong nhóm, chỉ xem lướt qua lịch sử cuộc trò chuyện, thấy không có gì đặc biệt thì tắt nhóm chat của nhóm bạn đại học, mở Wechat của Bạch Vi ra.
“Giám đốc Bạch, ngày mai cô có thời gian qua đây không?” Tôi gửi một tin nhắn.
Bạch Vi nhắn lại một tin rất nhanh: “Ừ, sáng mai bay, mười giờ tới sân bay quốc tế Phuki.”
Thấy tin nhắn của Bạch Vi, tôi rất hưng phấn, vội vàng nhắn lại: “Được, giờ tôi giúp cô đặt phòng ngay đây, sáng mai tôi tới sân bay đón cô.”
“Ừ, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền đâu.”
Sau đó, tôi vội vàng gọi điện cho hướng dẫn viên du lịch Bansha giới thiệu, bảo anh ta đặt thêm một phòng, đặt một cái xe đến sân bay ngày mai.
May mà đang là mùa ít khách, cũng không phải cuối tuần nên phòng khách sạn còn khá nhiều, hơn nữa còn đặt được phòng ngay sát vách phòng tôi..