Ăn cơm xong, chúng tôi lại trầm mặc một lúc, dường như không tìm được chủ đề nào khác.
Cuối cùng sau khi nhấp một ngụm nước, Bạch Vi nói thẳng một câu “Cung Thiệu Bình đã đồng với với điều kiện của anh rồi”.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu xoay chiếc cốc trêи bàn.
Bạch Vi lại nói tiếp: “Theo như những gì đã bàn lúc trước, ông ấy sẽ đưa cho anh triệu, sau đó anh cứu Cung Chính Vinh ra ngoài.
Ân oán giữa đôi bên kết thúc tại đây, nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân”.
Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hờ hững.
Rõ ràng là Cung Thiệu Bình đã đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được ông ta, kể cả là Đỗ Minh Hào.
Đúng như những gì tôi đã đoán lúc trước, lúc cùng đường, ông ta sẽ lại chạy đến tìm tôi.
Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, nếu không có vấn đề gì, anh có thể gặp ông ấy thêm một lần để nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó ông ấy sẽ đưa tiền cho anh luôn.
Nếu anh không muốn gặp ông ấy cũng được, bây giờ, tôi sẽ gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển khoản trực tiếp cho anh là xong”.
“Giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là kẻ tham tiền à?” Tôi ngước lên nhìn cô ấy: “Hay nói cách khác là vì tiền, tôi mới quẳng Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát sao?”
Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi hiểu anh.
Anh không phải là người tham tiền, nếu không ngày xưa, anh đã chẳng từ chối tiền của tôi và Cung Chính Văn.
Còn chuyện của Cung Chính Vinh, tôi nghĩ anh cũng không phải vì tiền”.
“Đúng, tôi không vì tiền, mà chỉ muốn trút giận thôi”.
Nói đến đây, tôi khoanh tay lại: “Thật ra, ngay từ đầu, tôi đã không định thả Cung Chính Vinh ra ngoài”.
Bạch Vi ngẩn ra, sau đó cau mày: “Thế lúc trước, anh đến gặp Cung Thiệu Bình…”
“Là tôi cho nhà họ Cung một cơ hội thôi, nếu họ không nắm bắt được nó thì chỉ có thể hối hận.
Cũng có thể nói là cho nhà họ Cung thấy thái độ và cách sống của tôi, để họ biết rằng trêи đời này có nhiều chuyện và nhiều người không phải cứ dùng tiền là có thể giải quyết được.
Ví dụ như tôi chẳng hạn, họ có tốn bao nhiêu tiền cũng không xử lý được tôi đâu”.
Bạch Vi cúi đầu trầm tư.
Sau vài giây im lặng, cô ấy lắc đầu: “Phương Dương, bỏ đi.
Tục ngữ có câu làm gì cùng đừng tuyệt tình quá.
Ân oán giữa anh và nhà họ Cung vẫn chưa đến mức quá lớn, hoàn toàn có thể hòa giải được mà”.
“Cung Chính Văn đã phải trả giá bằng một cái chân, Cung Chính Vinh cũng đã bị đánh cho thê thảm, còn bị tống vào đồn cảnh sát nữa.
Họ đã nhận sự trừng phạt thích đáng rồi, hơn nữa anh cũng không bị tổn hại hay tổn thất gì.
Bây giờ đồng ý hòa giải còn nhận được một khoản tiền, hơn nữa sau này còn không phải lo họ trả thù nữa”.
“Giám đốc Bạch, là nhà họ Cung bọn họ tuyệt tình trước đấy chứ.
Bất kể là Cung Chính Văn hay Cung Chính Vinh, chuyện mà họ làm với tôi đã không còn nước cứu vãn nữa”.
“Không, bọn họ chỉ… chỉ là tuổi trẻ bồng bột hay quá kiêu ngạo thôi.
Sau bài học lần này, họ…”
Tôi không nhịn được ngắt lời cô ấy: “Sao cô cứ bảo vệ nhà họ Cung thế?”
Bạch Vi ngẩn người, sau đó vội lắc đầu: “Không phải tôi bảo vệ họ, mà là đang nghĩ cho anh.
Tôi không muốn cuộc sống sau này của anh luôn đầy ân oán và chém chém giết giết”.
“Cảm ơn, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm sao đâu”, tôi mỉm cười thản nhiên.
“Phương Dương, chỉ sợ chẳng may thôi.
Không ai dám chắc cả cuộc đời của mình sẽ luôn bình yên, nhưng chúng ta phải cố gắng tránh nguy hiểm, cũng không thể luôn sống trong cảnh nơm nớp lo sợ được”.
Tôi lắc đầu: “Nguy hiểm ngoài ý muốn đúng là phải cố mà tránh, nhưng nguy hiểm đến từ con người… có đôi lúc hèn nhát chỉ khiến người ta càng trắng trợn với mình hơn thôi.
Chí có đánh trả mạnh mẽ thì mới có thể khiến họ sợ hãi, để nguy hiểm từ họ tránh xa bản thân mình”.
“Nhưng nếu họ không sợ thì sao? Nếu họ càng trả thù anh táo tợn hơn thì sao?”
“Thế thì tôi sẽ chiến đấu cho đến khi nào họ sợ mới thôi”.
Bạch Vi không nói tiếp nữa, chỉ nhìn tôi đăm đăm.
Trong ánh mắt của cô ấy hình như có vẻ hơi thất vọng.
Tôi biết có nói chuyện tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, nên đứng dây: “Giám đốc Bạch, xin lỗi, tôi còn có việc”.
“Coi như là tôi xin anh đấy”, Bạch Vi chợt nói, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Phương Dương, coi như là vì tôi được không?”
Tôi ngẩn ra, giọng điệu và ánh mắt của cô ấy như chạm vào một sợi dây nào đó trong lòng tôi.
“Phương Dương, tôi có thể bảo đảm với anh là sau này nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa.
Nhưng… nhưng nếu chuyện lần này không được giải quyết, sau này… lực cản giữa chúng ta sẽ ngày một lớn”.
Nói đến đây, Bạch Vi bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh biết đấy, nhà tôi và nhà họ Cung đã thân thiết mấy đời, mối quan hệ giữa hai nhà luôn rất tốt.
Người nhà tôi nói nhất định phải nghĩ cách giúp nhà họ Cung cứu Cung Chính Vinh ra ngoài, không được để anh ta ngồi tù”.
“Nếu anh từ chối, bọn họ sẽ càng có cái nhìn phiến diện với anh, sau này có lẽ sẽ không cho chúng ta gặp nhau nữa”.
Tôi ngẩn ngơ thất thần mất mấy giây, có hơi khó tin nói: “Giám đốc Bạch, mỗi người đều có tự do của mình, không ai có thể cấm cô qua lại với người khác được.
Bây giờ là thời đại nào rồi, sao còn có tư tưởng phong kiến như thế.
Hơn nữa… cô biết đấy, tôi rất ghét bị người khác uy hϊế͙p͙, người nhà cô chẳng khác nào đang uy hϊế͙p͙ chúng ta cả”.
“Tôi biết, nhưng như vậy có nghĩa là tôi phải cắt đứt với người thân của mình.
Tôi… Tôi không làm được.
Còn sự uy hϊế͙p͙ của họ…”
Bạch Vi lại ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn tôi, nói: “Phương Dương, dù có phải là uy hϊế͙p͙ hay không, anh hãy cứ coi như là vì tôi được không?”
Tôi thấy hơi rối bời, không lập tức trả lời cô ấy ngay, mà lấy một điếu thuốc ra châm, lặng lẽ trầm tư suy nghĩ.
Mẹ kiếp, cái gia đình quái gì thế này không biết.
Bạch Vi cũng không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi đối diện tôi, như đang chờ đáp án từ tôi.
Đến khi hút hết một điếu thuốc, tôi lắc đầu: “Giám đốc Bạch, nếu lúc gặp mặt lần trước, Cung Thiệu Bình đồng ý với điều kiện đó của tôi thì tôi còn có thể lôi Cung Chính Vinh ra ngoài.
Nhưng bây giờ thì muộn rồi, chuyện này đã rất khó giải quyết”.
Cô ấy cau mày: “Tại sao?”
“Vì sau khi bị thổi phồng lên, chuyện này đã trở nên rất nhạy cảm.
Rất nhiều người đang săm soi nó, xem ai dám nhận tiền để hạ bệ người đó, đồng thời tống vào tù.
Cô biết đấy, đất nước đa đảng luôn có đầy rẫy đủ kiểu tranh đấu chính trị mà”.
“Trừ khi Cung Thiệu Bình mua chuộc hết tất cả lãnh đạo cấp cao ở Chiêng May, nhưng chuyện này thì ông ta không thể làm được”.
Bạch Vi như đã sớm biết được vấn đề này, cô ấy lắc đầu nói: “Thật ra vẫn còn có một cách, Cung Thiệu Bình sẽ bảo hai tên bị bắt ở đảo Phuki đổi lời khai, còn anh chỉ cần hủy bản ghi âm kia đi là được.
Sau đó, chúng ta cứ đi theo trình tự bình thường, chờ viện kiểm sát không tìm được chứng cứ nào khác, đến lúc đó, họ chỉ có thể thả Cung Chính Vinh ra.
Dù bước vài giai đoạn công tố, họ cũng sẽ phải thả anh ta ra vì không đủ bằng chứng”.
Tôi thấy hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, sau đó mỉm cười cay đắng.
Trước kia, đương nhiên tôi đã nghĩ ra cách này từ lâu, tôi chỉ muốn để Bạch Vi và nhà họ Cung biết khó mà lui thôi.
Không ngờ Cung Thiệu Bình đã phân tích sự việc đâu ra đấy, ông ta cũng đã nghĩ đến cách cuối cùng này.
Thật ra đúng là có thể dùng cách này được, chỉ cần Yako và đồng bọn của y đổi lời khai, hơn nữa đoạn ghi âm kia cũng bị hủy thì sẽ không còn chứng cứ nào có thể chứng minh Cung Chính Vinh thuê sát thủ giết người nữa.
Đến lúc đó, trong tình huống không có chứng cứ, cảnh sát chỉ có thể phán hắn vô tôi..