Nói xong, một lần nữa, tôi lại nâng cửa kính xe lên.
Lần này Cung Chính Văn không hề cười, mà tỏ ra khá tức giận, hắn ta giơ cây ba-toong bằng kim loại của mình lên gõ mạnh một cái vào cửa kính chống đạn.
Sau khi thấy cây gậy bật ngược lại khiến hắn ta suýt bật ngửa ra phía sau, Cung Chính Văn thẹn quá hóa giận, vẫy tay gọi gã trọc đầu tới gần.
Gã trọc đầu nở nụ cười nham hiểm, giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm đúng vào tôi qua lớp kính dày cộp.
Tôi giả bộ sợ hãi, ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng, nhưng hai mắt thì nhìn chằm chằm vào ba chiếc xe ở phía đối diện.
Một tiếng “pằng” trầm đục vang lên bên tai, tôi không nhìn kính chống đạn mà vẫn chăm chú nhìn vào ba chiếc xe kia.
Thế nhưng, khi tiếng súng vang lên, ba chiếc xe kia không hề có động tĩnh gì.
Có thể thấy rõ, hai đứa trẻ không ở trong xe, nếu không sau khi nghe thấy tiếng súng, chắc chắn chúng sẽ hét lên vì sợ và vùng vẫy, qua lớp cửa kính chắn gió có thể nhìn thấy bóng người, hoặc có thể nhìn thấy chiếc xe lay động.
Xem ra, Cung Chính Văn giấu chúng ở Chiêng Ray rồi.
“Anh Dương, ban nãy có phải tiếng súng không? Anh Dương, anh có nghe thấy không? Có nghe thấy tôi nói gì không?”
Giọng nói của Roga vọng ra từ chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót làm mát.
Tôi ngoái đầu liếc mắt nhìn khung cửa sổ bên ngoài, thấy một viên đạn khảm lên cửa kính, xung quanh nứt thành những đường vân chi chít, đồng thời lan rộng ra bốn phương tám hướng.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu vẫn nở nụ cười nham hiểm, ba chú cháu Cung Chính Văn, Cung Chính Vinh và Cung Thiệu Bình thì kinh ngạc ghé tới gần, chăm chú quan sát viên đạn và vết nứt trêи cửa kính chống đạn.
Tôi giả vờ sợ hãi đến độ co cụm lại, trả lời chiếc điện thoại giấu dưới tấm lót: “Roga, tôi không sao, tôi lái một chiếc xe chống đạn, chúng đang dùng súng bắn vào cửa sổ xe, cửa sổ vẫn chưa bị đạn xuyên thủng, trông có vẻ vẫn chịu được vài phát súng nữa”.
“Anh Dương, anh nghĩ cách nào kéo dài thời gian với bọn chúng thêm một lát, câu giờ thêm chút nữa, có khả năng tôi cần mười phút nữa mới tới nơi, những người khác cũng vào khoảng đó, có hai người anh em đã đến rất gần chỗ đó rồi.
Khi nào thực sự không được nữa thì anh nói với tôi, tôi bảo chúng nó ra tay trước”.
“Yên tâm đi, tôi có thể gắng gượng được thêm lát nữa.
À phải rồi, lần này có bao nhiêu anh em đến đây?”
“Tính cả tôi là mười hai người, các anh em khác đang tìm người ở nội thành Chiêng Ray”.
“Ừm, đối phương có mười bốn người, ba trong số đó có thể lược bỏ không tính, trong mười một gã còn lại, đa số rất giống lính đánh thuê, chỉ có hai ba người là vệ sĩ thông thường, hơi rắc rối đấy!”
“Không sao, đợi chúng tôi đến, đánh úp bất ngờ là được!”
Bên ngoài cửa sổ xe, sau khi ba chú cháu nhà họ Cung hóng chuyện vui xong xuôi, chúng cười hỉ hả rồi lùi ra sau, để gã trọc đầu tiếp tục bắn.
Thêm một tiếng súng nữa, nhưng âm thanh lần này nghe rõ hơn, vả lại tôi phát hiện ra viên đạn khảm vào cửa kính chống đạn lún vào bên trong sâu hơn, vết nứt cũng khuếch tán rộng hơn.
Gã trọc đầu đã bắn phát đạn thứ hai vào đúng vị trí của phát đạn thứ nhất.
Nhưng cùng lúc tiếng súng vang lên, tôi phát hiện ra một tên lính đánh thuê người da trắng bên cạnh xe của mình đột nhiên ngả ra sau, nhanh chóng ngã vật xuống đất.
Mấy gã đánh thuê xung quanh sợ hết hồn, bao gồm cả gã trọc đầu.
Ba chú cháu nhà họ Cung sợ đến mức lùi về sau mấy bước, nhìn người da trắng nằm trêи nền đất với vẻ nghi hoặc.
Chốc lát sau, đám người kia mới nhận ra, gã trọc đầu vội vàng hô lên rồi xông tới, quỳ trêи nền đất, đồng thời dùng tay ấn vùng bụng của người kia.
Tôi cũng đã kịp hiểu ra.
Phát súng của gã trọc đầu tạo ra hiện tượng đạn nảy, lại còn nảy trúng tên xui xẻo đứng ở đầu xe.
Tôi không thấy rõ người kia trúng đạn ở vị trí nào, nhưng tình hình có vẻ không quá lạc quan.
Sau một hồi la lối ồn ào, một tên lính đánh thuê đi lấy xe, mấy tên khác thì lúng ta lúng túng khiêng tên xui xẻo lên, nhét gã vào trong xe rồi ngồi luôn vào bên trong, ngay sau đó, chiếc xe kia đi ngang qua xe tôi, phóng như bay về đường .
Hiển nhiên, chúng muốn đưa đồng bọn của mình vào bệnh viện cấp cứu.
Chúng vốn có mười bốn người, chỉ trong nháy mắt đã hụt mất ba người, chỉ còn lại mười một người.
Có được cục diện này phải cảm ơn gã trọc đầu, phát súng của gã đã khiến đội của mình hụt mất ba người còn khả năng chiến đấu.
Nếu trừ thêm ba chú cháu nhà họ Cung thì đối phương chỉ còn tám người thôi.
Nhưng sáu gã lính đánh thuê này có khả năng đều từng trải qua mưa bom bão đạn và sinh tử, vớ đại một gã nào trong số đó cũng có thể dễ dàng hạ gục tôi, nhất là về phương diện kỹ thuật bắn súng.
Gã trọc đầu có thể bắn trúng viên đạn thứ nhất, đủ để chứng minh khả năng ngắm bắn của gã rất chuẩn.
Tôi cố trấn tĩnh rồi báo với Roga qua điện thoại về chuyện vừa xảy ra.
Sau khi biết đối phương giảm bớt ba người, Roga có vẻ phấn chấn, nói rằng cậu ta chỉ cần chưa đầy mười phút nữa là có thể tới nơi.
Bên ngoài cửa sổ, gã trọc đầu mũi khoằm hiển nhiên rất tức giận, sải bước về phía tôi, điên cuồng mắng tôi qua lớp cửa kính, đồng thời dùng bàn tay dính đầy máu tươi vỗ mạnh lên cửa kính chống đạn, để lại dấu vân tay đầm đìa máu trêи đó.
Cung Chính Văn bước tới, nói vài câu với gã trọc đầu, sau đó gã trọc đầu căm hận lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt Cung Chính Văn khá khó coi, hắn ta lạnh lùng nhìn tôi trong chốc lát rồi gõ vào kính xe.
Tôi hạ bớt cửa kính xe xuống, vẫn lặp lại câu nói kia: “Nếu không được thấy hai đứa trẻ thì tôi sẽ không xuống xe!”
Nhưng lần này, tôi không vội nâng cửa kính lên.
Cung Chính Văn nghiến răng nghiến lợi: “Chúng không ở đây, tao khuyên mày nên ngoan ngoãn xuống xe, như thế thì tao chỉ đánh gãy hai chân mày thôi.
Nếu không… tao sẽ bảo chúng nó đập nát chiếc xe này, rồi dùng dao xẻo thịt mày”.
Tôi do dự trong chốc lát rồi đáp: “Cho dù không thể thấy người thật thì gọi video call cũng được.
Tôi nhất định phải xác định chúng vẫn còn sống.
Nếu không cho dù chết tôi cũng phải lôi đám người kia làm đệm lót lưng, huống hồ, các anh không thể nào đuổi kịp chiếc xe này nếu đi đường núi, cho dù đuổi kịp cũng không làm được gì tôi”.
“Video call thì được thôi!”, Cung Chính Văn nhún vai, nhưng lập tức nở nụ cười nham hiểm: “Biết cái xe này của mày đỉnh rồi, nhưng nếu mày dám chạy thì bọn nó cũng sẽ mất mạng đấy!”
Nói xong, Cung Chính Văn lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái trêи màn hình.
Tiếc rằng chiếc điện thoại này quay lưng lại với tôi nên không thể nào thấy được dãy số, nếu không chỉ cần nhớ được dãy số rồi báo cho Roga biết, họ dễ dàng tra ra được vị trí của số điện thoại kia.
Cung Chính Văn nhanh chóng nói vài câu với điện thoại rồi đưa màn hình tới trước mặt tôi.
Qua phần kính xe chưa bị nứt vỡ, tôi nhìn thấy hai đứa trẻ đang co rúm người trong một góc nào đó, run lẩy bẩy, một đứa là Đỗ Thành Khang, một đứa là Đỗ Tiểu Tây, hai đứa con, một trai một gái của Đỗ Minh Cường.
Tôi từng gặp hai đứa nên không thể nào nhận nhầm được.
“Tiểu Tây, Khang Khang, có nhớ chú không?”, tôi vẫy tay với màn hình.
Khang Khang mới tám tuổi nên vẫn cuộn người lại, nhưng Tiểu Tây nghe được giọng nói của tôi thì ngẩng đầu lên chăm chú quan sát, xác nhận là tôi mới “òa” một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa hô lên: “Chú Phương, mau cứu bọn cháu!”.