Đỗ Minh Cường ôm hai đứa bé với vẻ cưng chiều, đi tới chỗ tôi.
Mặc dù nhập viện nhưng khi nhìn thấy hai đứa nhỏ hoạt bát, còn ngọt ngào gọi “chú Dương” thì tôi lập tức cảm thấy lần này đi Chiêng Ray cũng đáng.
Hai đứa nhỏ ở trong phòng bệnh không có gì chơi nên nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi hỏi: “Phía bên Đỗ Minh Hào có động tĩnh gì không?”
Đỗ Minh Cường nói: “Tôi vốn là anh em ruột của nó, không hiểu sao lúc nào, nó cũng khiêu khích, không những không nghe khuyên răn mà còn bắt cóc con của tôi, nếu tôi không tỏ thái độ thì chẳng phải không đáng làm thằng đàn ông”.
Vừa nói Đỗ Minh Cường vừa uống một ngụm nước rồi nói tiếp,
“Đỗ Minh Hào luôn dụ dỗ lôi kéo đám quản lý cấp cao của nhà họ Đỗ, nhưng những người lão luyện đó không nghe nó.
Dù sao thì trong thâm tâm mọi người cũng đều biết rõ, vị trí gia chủ chỉ có thể do tôi đảm nhận, mà lần này cậu và Ốc Trắng đã giành lại mặt phật cho nhà họ Đỗ của tôi rồi nên bây giờ, với thằng em này, tôi phải khiến nó ngoan ngoãn cút khỏi Xiêng La”.
Trong ấn tượng của tôi, Đỗ Minh Cường rất ít khi nổi giận, lần này ông ta phẫn nộ thật sự.
Vợ qua đời, người tình phản bội, chỉ còn lại hai đứa con cũng bị em ruột của mình bắt cóc.
Chuyện như vậy, ai có thể chịu đựng nổi, may mà Đỗ Minh Cường đủ bình tĩnh.
Chúng tôi trò chuyện thêm vài câu, ba người Đỗ Minh Cường và Suchat rời khỏi phòng bệnh, căn phòng lại trở nên vắng lặng.
Tôi nằm trêи giường, lặng lẽ suy nghĩ về chặng đường tiếp theo.
Nếu về nước, lựa chọn tốt nhất là làm việc với Đồng An Chi, bắt đầu làm từ bất động sản, từng bước từng bước phát triển cho tới khi có thể vượt được nhà họ Cung.
Nếu lựa chọn ở lại Chiêng May thì với sự giúp đỡ của ba người Suchat.
Tôi sẽ không có bất kỳ kẻ địch nào, nhưng là một người Hoa Hạ, tôi vẫn cần phải chú trọng việc lá rụng về cội.
Tôi về Hoa Hạ cũng là việc sớm muộn mà thôi.
Nghĩ tới đây, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh lúc trước Đồng An Chi từng nói rằng đang chuẩn bị ra tay với ông chủ, mặc dù tôi không tiện hỏi nhưng dù sao cũng có triển vọng.
Chỉ cần việc của Đỗ Minh Hào được giải quyết là tôi có thể lập tức về nước, làm lại cuộc đời của mình.
Phần mềm Trí Văn sa thải tôi, dựa vào thực lực của nhà họ Bạch và nhà họ Cung thì chắc chắn trong nước cũng sẽ không có công ty nào dám tuyển dụng tôi, nghĩ vậy thì đúng là tôi chỉ còn có thể đi con đường bất động sản mà thôi.
Nghĩ tới ai thì người đó bèn tới, mấy phút sau, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Đồng An Chi bước vào, ân cần đi tới trước mặt tôi, hỏi: “Phương Dương, cậu thế nào rồi? May mà tôi chưa rời khỏi Chiêng May, nếu không thì chỉ còn cách gọi điện thoại quốc tế, sợ rằng một người bạn tốt là cậu sẽ hoài nghi sự chân thành của tôi”.
Đồng An Chi rất biết cách xoa dịu bầu không khí.
Trong chốc lát tôi đã bị câu nói nửa đùa nửa thật của ông ấy làm vui vẻ, tôi nói: “Anh Đồng có lòng là đủ rồi!”
Đồng An Chi hỏi tôi: “Phương Dương, cậu có nhìn rõ thế cục của Chiêng Ray không?”
“Chiêng Ray?”
Tôi suy nghĩ: “Thế cục rất đơn giản, Đỗ Minh Hào bây giờ toàn dựa vào quyền lực của nhà họ Đỗ, mà những kẻ này đều là người trẻ tuổi.
Những người như vậy không tránh khỏi bị dụ dỗ, rất dễ bị mua chuộc, tương tự, nếu…”
Đồng An Chi chưa nói hết, tôi đã thấy hơi kinh ngạc, không hổ danh là một ông chủ khởi nghiệp thành công từ hai bàn tay trắng, kiến thức về thời cuộc đúng là hiếm có, trong nháy mắt ông ấy đã phân tích ra toàn bộ kế hoạch mà Đỗ Minh Cường vừa nói cho tôi.
Tôi gật đầu không trả lời, thầm nghĩ mặc dù mọi người đều là đối tác nhưng Đỗ Minh Cường coi tôi là người của ông ta, nói kế hoạch cho tôi, tôi không thể nói nó ra cho người khác được.
Tôi hỏi: “Anh Đồng, hiện tại nhà họ Cung ở trong nước thế nào rồi?”
Đồng An Chi cười nói: “Tôi biết ngay là thằng nhóc cậu vẫn không yên tâm mà, trong nước thì chúng tôi vẫn đang chuẩn bị, dù sao thì chúng ta muốn lật đổ nhà họ Cung, điều này liên quan tới lợi ích nên nhà họ Bạch sẽ không nhắm mắt làm ngơ.
Nếu nhà họ Bạch không nhận ra còn đỡ, nếu nhận ra thì e rằng thì việc lật đổ nhà họ Cung sẽ trở thành chuyện cười thôi, có điều cậu cũng đừng nản chí, chuyện còn lại ở Chiêng Ray và Chiêng May có lẽ cậu cũng chẳng thể can thiệp nữa, chỉ cần chờ đợi là được, chờ bụi bặm lắng xuống, tới lúc đó trở về nước, tới công ty của tôi học về bất động sản”
Tôi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, coi như tới bệnh viện nghỉ dưỡng!”
Tôi và Đồng An Chi cười lớn, dính tới phần cơ bụng,
Đau tới mức khiến tôi nhe răng há miệng.
Tôi tưởng sau khi Đồng An Chi đi khỏi thì sẽ không còn ai tới thăm nữa, nào ngờ ông ấy vừa đi khỏi, ghế còn chưa kịp lạnh thì lại có người gõ cửa, tôi hỏi: “Ai vậy?”
“Cậu Dương, là tôi, Natcha!”
“Còn cả tôi, Bansha đây.”
Tôi nâng đầu hô mời vào, thực sự không ngờ, Bansha và Natcha, một người là binh, một người là cướp lại cùng nhau tới.
Vừa bước vào, Natcha bèn nói: “Xin lỗi, Dương thân mến, lần này, cậu đã lập công lớn trừ hại cho dân này, điều đáng tiếc trong sự tốt đẹp là cậu đã bị thương”.
Thấy Natcha mở lời, Bansha đành ngậm miệng ngồi xuống một bên.
“Lập công lớn?”
Tôi nghi ngờ nói.
Theo như mức độ hung hăng càn quấy của chúng tôi ở Chiêng Ray, nếu như là trong nước thì tôi đã bị bắn chết hơn một ngàn tám trăm lần rồi, sao Natcha lại nói là chúng tôi lập công lớn chứ.
“Đương nhiên, mấy tên lính đánh thuê, còn cả tay súng khiến cậu bị thương, cậu đã rất dũng cảm cướp súng bắn chết hắn, vì cậu tự vệ nên không có bất kỳ ai tới gây phiền phức cho cậu.
Đồng thời, trong thành phố Chiêng Ray còn có người tố cáo tay súng đó chính là nguyên nhân gây ra tiếng súng thường xuyên ở trong thành phố Chiêng Ray.
Vì vậy, Dương, cậu trừ hại vì dân, nếu có thêm lần nữa, có khi Chiêng Ray và Chiêng May chúng tôi phải trao huy chương Công dân vinh dự cho cậu.”
Tôi cười khổ, đúng là tôi rất khao khát danh hiệu Công dân vinh dự này, nhất là quyền cư trú vĩnh viễn, quyền được mua sắm bất động sản của nó.
Nhưng nếu bắt tôi phải làm lại việc này lần nữa thì thôi bỏ qua đi.
Liều mạng như vậy, chỉ bất cẩn một chút thì người chết là mình, huống hồ tinh thần luôn căng thẳng trong một thời gian dài cũng chẳng phải việc tốt đẹp gì.
Tôi hỏi: “Cảnh sát trưởng Natcha, vụ án này do ông chịu trách nhiệm à?”
Natcha lắc đầu: “Đương nhiên không phải, có điều đồng nghiệp ở Chiêng Ray đã nói với tôi.
Chúc mừng cậu! Cậu Dương, cậu phải bảo trọng, lần sau tôi lại tới thăm”.
Vừa nói Natcha vừa đặt chút ít sản phẩm dinh dưỡng xuống, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Bansha mới có cơ hội mở lời, nói ẩn ý: “Cậu Dương, mặc dù tôi có lỗi với cậu nhưng muốn nói với cậu đôi câu còn khó hơn cả lên trời.”
Tôi cứ ngỡ lần này đàn em dưới tay ông ta bị mua chuộc thì Suchat sẽ tức giận đến mức xử lý ông ta luôn, không ngờ ông ta lại vui vẻ đến vậy.
Xem ra là ông ta không sao, Suchat cũng không có ý trừng phạt ông ta
Tôi cười nói: “Sao có thể khó hơn lên trời được, dù lên trời thì ông phải tìm được một con đường mới được, còn nói chuyện với tôi thì chỉ cần đứng đợi ở cửa thôi”.
“Tôi nghe thấy cậu tỉnh lại là lập tức đến ngay!”
Bansha tỏ ra bất lực, nói: “Dương, tôi biết cậu đang nghĩ gì, lần này thằng em tôi phản bội đúng là do tôi, nhưng tôi đảm bảo sẽ không có lần sau nữa.
Giờ cậu không sao là quá tốt rồi!”.