Đồng An Chi im lặng một lúc rồi nói: “Nhà họ Cung là một gia tộc có tiếng trong nước mà không ngờ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này để đối phó với cậu, điều này thực sự là nằm ngoài dự đoán của tôi.
Nếu đã như vậy tôi sẽ cho người đặt vé sớm hơn cho cậu và Thư Hằng, để hai người nhanh chóng tới Thịnh Hải”.
Tôi hỏi: “Anh Đồng, đây là chuyện riêng của tôi, một mình tôi đi là được, không cần thiết phải cho Triệu Thư Hằng tới đâu, anh có thể cho anh ta đi tiếp xúc với người của bên công ti National, tôi xử lý xong chuyện này sẽ đi tìm anh ta”.
Vốn muốn vứt cái của nợ này đi, không ngờ Đồng An Chi lại nói: “Không sao, Thư Hằng đi với cậu, tôi cũng yên tâm phần nào.
Ngoài ra nếu cần gì thì cứ nói cho tôi biết, hai ngày nay tôi cũng đã liên lạc với mạng lưới quan hệ bên Thịnh Hải, để họ giúp đỡ cậu hết sức có thể”.
Tôi đồng ý, đang định cúp máy thì Đồng An Chi lại nói: “Phương Dương, cậu đừng trách tôi việc lúc trước tôi nói sẽ giúp cậu đối phó nhà họ Cung, giờ lại cứ kéo dài mãi.
Dù sao một tập đoàn như Vọng Thiên thì làm bất cứ việc gì cũng phải suy xét hậu quả mà nó đem lại.
Hơn nữa, trong đó có rất nhiều chuyện không phải mình tôi có thể quyết định, tôi cần một khoảng thời gian đủ để điều chỉnh phương hướng, như thế mới có thể cho nhà họ Cung một đòn đau”.
Lòng tôi dường như bị khuấy động bởi lời của Đồng An Chi.
Không biết từ khi nào mà Đồng An Chi trong lòng tôi đã trở thành một nhà mưu lược, mà ông già ngay thẳng tôi quen biết ở Xiêng La ngày xưa đã chẳng còn đâu nữa.
Nhưng khi ông ấy nói xong, tôi cảm thấy, Đồng An Chi ngày xưa ấy đã trở lại rồi.
Tôi nói: “Anh Đồng, tôi biết cả mà.
Tôi cũng không muốn việc đối phó nhà họ Cung đều phải dựa hết vào anh.
Tôi muốn đánh bại nhà họ Cung bằng chính sức mạnh của mình từng bước từng bước một, để họ nhận ra rằng, ngày xưa tôi chỉ là một con kiến nhỏ bé mà họ còn chẳng thèm liếc mắt, nhưng rồi sẽ có một ngày tôi sẽ vượt lên trêи bọn họ, sau đó khiến họ hối hận vì lúc đó đã làm thế với tôi”.
Nói xong tôi liền cúp máy, đã tới cửa thang máy.
Bạch Vi ở tầng khá cao, cũng chỉ tầng cao mới phù hợp với phòng tổng thống.
Thang máy đã đến nơi, vừa mở cửa thì một người phụ nữ mặc sườn xám đẹp đẽ quý giá, trang điểm khá đậm vội vàng đi ra.
Người đó nhìn dáo dác xung quanh rồi đi về một hướng, vì vội quá nên suýt nữa đụng phải tôi.
Tôi nhíu mày, không so đo với người đó.
Dù sao trêи thế giới này, phần lớn người giàu có đều khá kiêu căng.
Ra khỏi khách sạn, tôi vừa bắt xe taxi vừa gọi cho Cung Chính Vinh.
Vừa kết nối được, tôi không dài dòng, trực tiếp hỏi: “Cung Chính Vinh, có phải La Nhất Chính ở chỗ anh không?”
Cung Chính Vinh sững sờ, sau đó chửi ầm lên: “Thằng điên Phương Dương kia, cái gì mà La Nhất Chính với cả La Nhị Chính chứ, ông đây đếch biết.
Ông đây cảnh cáo mày một lần cuối cùng, nếu mày mà không thả em trai ông đây ra thì mày chết chắc đấy”.
Tôi cười lạnh: “Không thừa nhận đúng không.
Được, nếu anh không chịu thừa nhận thì đến lúc đó đừng mong tôi bỏ qua cho nhà họ Cung”.
Nhưng khi cúp máy thì tôi lại nghi hoặc, theo tính cách của Cung Chính Vinh thì nếu hắn thực sự bắt La Nhất Chính thì đã lấy đó để uy hϊế͙p͙ tôi thả Cung Chính Văn rồi, nhất định hắn sẽ nói thẳng với tôi chứ không phủ nhận.
Quan trọng hơn là vừa nãy ngữ khí của hắn không giống giả vờ cho lắm.
Chẳng lẽ việc La Nhất Chính bị bắt cóc thực sự không phải do người nhà họ Cung làm?
Tôi bắt xe về nhà.
Tôi đã không còn quan tâm đến việc ba tên hại dân hại nước lúc trước có theo tới không nữa rồi.
Tôi thầm tính toán, cho dù ba người này muốn gì, nếu họ chủ động chọc vào tôi vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Nếu họ không có bất cứ hành động gì thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với họ.
Sau khi về nhà tôi vừa dọn hành lý vừa gọi cho Đỗ Minh Cường.
“Phương Dương, dạo này thế nào rồi? Sao lại có thời gian gọi điện cho tôi thế này?”
Giọng của Đỗ Minh Cường vẫn tràn đầy sự mạnh mẽ như vậy.
Tôi nói: “Anh Cường, anh còn nhớ La Nhất Chính không? Là đứa bạn trong tù của tôi ấy, cũng chính là người anh em mà lúc trước tôi giới thiệu đến Xiêng La làm việc chỗ công ty của anh”.
“La Nhất Chính? Tất nhiên là nhớ.
Sao thế?”
Đỗ Minh Cường không hiểu gì: “Đang yên đang lành cậu nhắc đến cậu ta làm gì?”
Tôi lại kể lại mọi việc cho ông ta, khi tôi nói xong thì bên kia kêu rầm một tiếng, sau đó là giọng nói hơi tức giận của Đỗ Minh Cường : “Cái đám nhà họ Cung này thực sự là không biết điều.
Hồi ở Xiêng La giúp em trai tôi làm điều xằng bậy thì cũng thôi đi, về nước rồi mà vẫn dám càn quấy như vậy”.
Ngay sau đó, Đỗ Minh Cường hỏi tôi: “Có phải La Nhất Chính ở Thịnh Hải không?”
Tôi nói đúng, Đỗ Minh Cường nói: “Vậy thì dễ rồi, tôi có quen một số người ở đó.
Tôi sẽ nhờ họ giúp tìm người, có tin tức tôi sẽ báo cho cậu ngay.
Ngoài ra thì chuyện này tốt nhất là đừng có nói cho nhiều người quá, nếu không nhà họ Cung sẽ chó cùng rứt giậu, tôi sợ La Nhất Chính sẽ gặp nguy hiểm”.
Tôi rất vui, quả nhiên Đỗ Minh Cường vẫn nhớ tình cũ.
Tuy lúc đầu, chúng tôi chia làm hai phe trong một nhà giam nhưng hai người hay đánh nhau chúng tôi lại được Đỗ Minh Cường coi trọng.
Nói theo lời của Đỗ Minh Cường thì, người không sợ cường quyền mới là người có cường quyền.
Tôi và La Nhất Chính bị đánh vô số lần, từ lúc ban đầu không hề có sức đánh trả cho đến lúc cuối cùng có thể ấn Đỗ Minh Cường xuống đánh chống lại áp lực của những người khác, điều đó cũng không phải không có nguyên nhân.
Sau khi ra tù Đỗ Minh Cường đã lôi kéo tôi và La Nhất Chính rất nhiều lần nhưng đều bị từ chối.
Nếu không phải lúc đó tôi ứng tuyển vào Phần mềm Trí Văn thì có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa.
Tôi nói: “Thế thì tốt quá.
Anh Cường, vậy tôi cúp máy nhé”.
Thu dọn hành lý xong thì đã gần mười giờ, nhưng tôi vừa ngồi xuống chưa được một phút đã có tin nhắn đến.
“Phương Dương, tôi là Trần Tiệp.
Vé máy bay của anh và Triệu Thư Hằng đã được sửa thành mười hai giờ tối nay”.
Lúc bấy giờ, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, giờ mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ.
Tôi đi ra ngoài chuẩn bị tới sân bay, nhưng chuyện nên tới thì nó vẫn tới.
Vì chỗ tôi ở là khu dân cư kiểu cũ thế nên dù bảo vệ làm tròn trách nhiệm nhưng vẫn không thể đuổi hết đám người bên ngoài tường bao, huống chi là ba tên du côn chẳng tốt lành gì.
Tôi vừa đi ra khỏi cổng khu dân cư, ra tới dưới bóng cây bên cạnh thì ba tên du côn đã đi tới.
Mỗi tên ngậm một điếu thuốc, tay mỗi tên cầm một cây gậy bóng chày, đi tới chỗ tôi với khí thế hằm hằm.
Tôi không động đậy, chỉ im lặng xem mấy tên đó muốn làm gì.
Ba tên vây tôi lại, tên tóc vàng nói: “Thằng nhóc, có tiền không? Mấy anh mượn tí đi tiêu vặt nhé?”
Tôi thở dài: “Ai bảo mấy người là du côn nhất định phải ngậm thuốc?”
Vừa dứt lời, ba tên sững sờ, không hiểu tôi đang nói gì.
Nhưng ngay sau đó tôi đã đá ngay một cú vào bụng tên tóc vàng, tóc vàng kêu lên rồi ngã xuống đất ôm bụng kêu thảm thiết, người cuộn lại như một con tôm đã được hấp chín..