Boss Nữ Hoàn Mỹ

chương 360: thà chết cũng không chịu khuất phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bây giờ, cục diện đã được Trịnh Cường và người của hắn khống chế.

Triệu Thư Hằng cũng vội vã chạy tới, đứng giữa đám đàn em tan tác của anh Hoa, anh ta cầm cây gậy trong tay, trông cực kỳ oai phong.

Còn Trịnh Cường cũng đã hoàn toàn khống chế được anh Hoa, vì không có vũ khí trong tay, nên anh Hoa không thể chống trả được.

Thấy hai bên đã dừng tay, tôi hỏi: “Anh Hoa, ai sai anh tới?”

Anh Hoa cười lạnh nói: “Thằng oắt con, lúc tao tung hoành thiên hạ, mày còn chưa đủ lông đủ cánh đâu, giờ còn dám ăn nói với tao như thế à?”

Tôi cười nói: “Anh Hoa, tôi khuyên anh nên nhìn nhận rõ tình hình hiện giờ của mình.

Giờ anh thua rồi, còn ăn nói khó nghe, u mê không chịu tỉnh ngộ là chúng tôi sẽ giết anh đấy, cũng không ai biết được đâu.

Còn cảnh sát, chắc anh cũng biết chuyện này dính dáng đến họ từ lâu, họ né còn không kịp thì sao quan tâm được?”

Trịnh Cường cũng nói: “Đúng đấy, tao không cần biết trước kia mày làm gì.

Nhưng đến địa bàn của ông đây thì phải ngoan ngoãn biết điều”.

“Mẹ hai thằng khốn chúng mày! Ông đây có chết cũng không nói cho chúng mày biết đâu!”

Dứt lời, trong mắt anh Hoa lóe lên tia tàn ác, gã nhặt con dao bổ dưa rơi dưới đất lên, chém thẳng về phía tôi.

Mẹ kiếp!

Chúng tôi vốn tưởng đã nắm chắc phần thắng, anh Hoa này đã không còn sức làm gì nữa, ai dè gã vẫn chưa từ bỏ.

Tôi vừa chửi mắng, vừa lộn người sang một bên tránh đi, trong mắt tôi lúc này đầy ắp lửa giận: “Mẹ cái lão khốn kiếp này! Xem ra chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ rồi!”

Trịnh Cường đã lập tức phản ứng lại, anh Hoa chém hụt một dao, cây gậy của Trịnh Cường đã đập trúng cánh tay gã.

Hắn chỉ hơi dùng sức một chút, con dao trong tay anh Hoa đã tuột khỏi tay.

Tôi nói: “Trịnh Cường, phế gã đi!”

Trịnh Cường không chút do dự, hắn dễ dàng điều khiển cái gậy trong tay, thiên biến vạn hóa, tiếp tục đập bụp một cái, cây gậy đập thẳng từ cánh tay lên mặt anh Hoa.

Anh Hoa phun vài cái răng kèm máu ra, ngã xuống đất, ho khù khụ.

Trịnh Cường còn định ra tay tiếp, nhưng tôi vội hô lên: “Khoan! Đừng vội, xem gã nói gì đã”.

Bấy giờ, Trịnh Cường mới lùi lại, còn đám đàn em của hắn cũng bao vây anh Hoa lại.

Chờ gã ho một lúc xong, tôi hỏi: “Tên chó má kia, khai mau, ai sai mày đến?”

Anh Hoa ho một lúc, rồi lại phun một ngụm nước miếng kèm máu ra.

Gã quan sát xung quanh, đôi mắt chợt đỏ ngầu: “Lũ chúng mày dám đánh anh em của tao! Giờ còn định moi tin từ tao nữa à? Chờ kiếp sau đi!”

Nói rồi, anh Hoa vùng vẫy định đứng dậy.

Gã vừa gào thét, vừa xông về phía tôi, nhưng đàn em của Trịnh Cường đương nhiên cũng không phải lũ ăn hại, lập tức đạp gã mấy phát về vị trí cũ.

Trong lòng tôi cũng nổi giận, anh Hoa này không biết lấy đâu ra dũng khí, đã bị bắt rồi mà vẫn còn ăn nói ngông cuồng như vậy.

Tôi lạnh lùng nhặt cây gậy lên, đi tới cạnh anh Hoa.

Gã vất vả ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt như đang cười nhạo.

Dù đã mất vài cái răng, nhưng gã vẫn cất giọng nói hơi khó nghe lên, nói: “Thằng oắt con nhà mày, có giỏi thì mày…”

Tôi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Anh Hoa!”

Gã chợt lấy sức, cười gằn đáp: “Ông nội mày đây!”

Bụp! Bụp!

Rắc!

Ngay sau đó, tôi đã nhanh chóng đập cây gậy trong tay xuống hai chân gã, thậm chí do ra tay quá nhanh, anh Hoa còn chưa kịp phản ứng lại, hai bắp đùi đã cong xuống đất theo một biên độ kỳ lạ.

Mặt gã thoáng cái trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.

Gã nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, mồ hôi trêи trán tuôn ra như mưa, sắc mặt thì vừa có vẻ dữ tợn vừa có vẻ đau đớn.

Nhưng anh Hoa không hề hé răng nửa lời, chỉ nhìn tôi đăm đăm bằng ánh mắt chứa đầy vẻ hung ác, hệt như đang muốn ghi nhớ dáng vẻ của tôi.

Tôi nói: “Giỏi, tôi đập gãy hai chân của anh, mà anh không kêu rêи nửa lời, đúng là một trang nam tử, tôi phục.

Nhưng tôi không thể tha cho anh như vậy được”.

Nói rồi, tôi đứng dậy, nhớ lại tất cả mọi chuyện mà phe thứ ba gây ra trong mấy ngày qua.

Thậm chí có thể nói mâu thuẫn giữa tôi và nhà họ Cung gần như đã bị phe thứ ba dùng La Nhất Chính tiếp tục nhóm lên.

Lòng hận thù của tôi với bọn họ chẳng kém gì so với nhà họ Cung.

Còn bây giờ, anh Hoa này là thủ lĩnh của chừng mười tên đàn em, chắc chắn gã biết nhiều thông tin hơn, nên tôi đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được.

“Tôi tin nếu tôi rơi vào tay của các người, để tôi chết một cách nhẹ nhàng có lẽ là cách chết dễ chịu nhất”.

Nói rồi, trong đầu tôi hiện lên cảnh đám người anh Hoa đi rồi quay lại.

Nói cách khác là bọn họ không hề đi xa, mà chỉ ngồi canh chừng, chờ chúng tôi tự sa vào lưới.

Có lẽ bây giờ, anh Hoa cũng đang hoài nghi, chúng tôi vốn không đi được quá xa, vì tình trạng của La Nhất Chính rất tệ.

Vì thế có thể thấy anh Hoa này là một người có suy nghĩ cực kỳ thấu đáo.

Nếu cho gã cơ hội phát triển, khéo còn khó đối phó hơn cả nhà họ Cung.

Tôi hít sâu một hơi, nói tiếp: “Cùng một nguyên tắc, bây giờ anh đã rơi vào tay tôi, nên đừng mong được sống thoải mái.

Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, nói, ai đứng sau chỉ huy anh?”

Anh Hoa im lặng, chỉ tiếp tục nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác.

Tôi cau mày, chỉ cây gậy trong tay vào bả vai gã: “Hai chân của anh đã bị tôi đập gãy rồi, nhưng anh vẫn còn hai tay đấy”.

Anh Hoa như dùng hết sức, nói một câu: “Cút mẹ mày đi!”

Tôi nhìn gã chăm chú, còn gã thì không chút sợ sệt, tiếp tục đối mắt với tôi.

Một lúc lâu sau, tôi thở dài một hơi: “Được, anh thắng rồi, Phương Dương tôi kính trọng anh là một trang nam tử, tha cho anh một mạng”.

Dứt lời, tôi nói với Trịnh Cường: “Trịnh Cường, tôi đã liên lạc với người của cảnh sát rồi.

Anh mau bảo người của anh thu dọn hết lũ này đi, không lát nữa khó giải thích”.

Lúc này, những tên đàn em bị thương của Trịnh Cường đều được đỡ dậy, ngoài một người bị thương nặng đến mức ngất xỉu ra, những người khác đều có vẻ thoải mái và nhiệt huyết.

Tôi chỉ liếc mắt một cái là biết họ đang mong chờ vào số tiền thưởng sắp tới, hơn nữa, sau một ngày cực nhọc vất vả, cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc một cách nhẹ nhàng rồi.

Trước kia, anh Hoa xuất quỷ nhập thần như âm hồn ở Thịnh Hải, bây giờ cuối cùng đã bị tóm rồi.

Trịnh Cường nhìn cậu đàn em đó của mình, nói: “Mấy người các cậu đưa cậu ta đến bệnh viện trước đi, tôi còn phải ở đây chờ cảnh sát đến với Phương Dương, ngoài ra còn phải trông chừng đám đàn em của lão Hoa chó chết này nữa”.

Tôi cười nói: “Trịnh Cường, đến lúc này rồi mà anh vẫn không tin tôi à?”

Nói rồi, tôi chuyển ngay cho Trịnh Cường nghìn.

Bây giờ, La Nhất Chính miễn cưỡng có thể coi là được tìm thấy một cách bình an, sự việc căn bản cũng êm xuôi rồi.

Nhưng sau khi xem điện thoại, Trịnh Cường lại ngạc nhiên hỏi: “Sao nhiều thế?”

Tôi cười đáp: “Cho cậu em bị thương nặng của anh thêm, đừng để người ta thất vọng”..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio