Chu Hỉ Tài đồng ý với tôi sẽ giải quyết đám người này ổn thỏa.
Dù bọn họ đúng người đúng tội, nhưng dẫu sao cũng đã làm chuyện tốt.
Nếu họ tố giác nhà họ Cung, chủ động giao chứng cứ cho chúng tôi thì chúng tôi cũng nên tha cho người nên tha.
Tôi dẫn nhóm Bansha về chỗ ở của họ, rồi hỏi: “Chuyện của tôi ở đây đã xong rồi, lát nữa tôi sẽ đưa cho mọi người nghìn, mỗi người cầm nghìn về chia cho các anh em.
Lần này thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều!”
Bansha ngẩn ra nói: “ nghìn? Phương Dương, cậu có ý gì thế hả?”
Roga và Ốc Trắng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc: “Phương Dương, chúng tôi lặn lội đường xá xa xôi từ Xiêng La sang đây là để lấy nghìn của anh à?”
Tôi cười he he: “Quan hệ giữa mấy người chúng ta thì khỏi phải bàn nữa, nhưng bắt các anh em này lặn lội xa xôi đến đây, lại giúp tôi một việc lớn thế này, tôi thấy khó ăn khó nói quá, nên cứ thế đi.
Các anh đều đi theo anh Cường hoặc làm việc cho ông Suchat, đương nhiên không thiếu tiền.
Nhưng các anh em này thì khác, họ đều có bố mẹ con cái, chẳng lẽ lại không thiếu tiền? Nói nhanh cho nó vuông là nếu coi tôi là anh em thì cầm hộ tôi đi”.
Chẳng dễ gì tôi mới thuyết phục được ba người họ, tôi xin số tài khoản ngân hàng của Bansha, rồi chuyển nghìn sang cho ông ta, sau đó nói: “Ngày mai, tôi sẽ lại đến tìm mọi người, giờ phải về nhà đã.
Lần này, bố mẹ tôi bị dọa cho sợ chết khϊế͙p͙ rồi, tôi phải về với họ”.
Ba người Bansha đều có vẻ mặt hơi khó coi, chào tạm biệt tôi xong thì ai về phòng nấy.
Tôi lắc đầu không nói gì nữa, sau đó bắt xe đi thẳng về nhà.
Bố mẹ tôi đã đi ngủ, nên tôi không làm phiền họ, mà đi về phòng mình nằm nghỉ ngơi.
Có lẽ vì nằm trêи chiếc giường này, hoặc vì dạo gần đây đã quá mệt mỏi.
Sau khi cứu được bố mẹ mình ra, toàn thân tôi như buông bỏ được gánh nặng, tôi nằm trêи giường một lát đã dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi tôi tỉnh lại thì trời đã sắp sáng, ánh sáng màu bạc đã biến mất từ lâu.
Vì đã quen với nếp sống ở Yến Kinh và Thịnh Hải, giờ đột nhiên về quê, tôi lại thấy hơi khó thích ứng.
Tôi nằm trêи giường nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc kϊƈɦ động.
Tôi châm một điếu thuốc, kết quả là chưa hút được hơi nào, bên ngoài phòng tôi đã vang lên tiếng gõ cửa, sau đó bố tôi đi vào.
Thấy tôi đang hút thuốc, bố tôi bước tới giằng lấy điếu thuốc trong tay tôi, ông ném xuống đất giậm tắt: “Dương Tử, con mới bao nhiêu tuổi mà đã học đòi hút thuốc theo người ta hả?”
Nói rồi, bố tôi nhìn ra ngoài cửa, như không phát hiện ra tiếng của mẹ tôi, mà nói khẽ: “Dương Tử, thói quen hút thuốc này của con không phải là học theo mấy cậu bạn đó đấy chứ?”
Tôi vội lắc đầu: “Đương nhiên là không ạ, con cũng làm gì có thói quen hút thuốc đâu, thi thoảng làm điếu thôi ạ”.
Bố tôi cau mày nói: “Nếu con đã không nghiện thuốc thì sau này đừng hút nữa, đừng dính vào mấy cái này”.
Nói rồi, ông cầm hộp thuốc và bật lửa của tôi đi.
Trước khi đi ra ngoài, ông còn không quên ngoảnh lại nói: “Mau dậy rồi xuống ăn cơm, hôm nay, mẹ con cố tình dậy sớm để làm sủi cảo cho con đấy”.
Tôi lập tức dậy ngay.
Tối qua, tôi đã đặt vé xong.
Chuyến bay khởi hành lúc hơn ba giờ chiều nay, và sẽ đến Thịnh Hải vào lúc sáu giờ.
Nhân tiện tôi có thể hỏi thăm Tề Vũ Manh và Triệu Thư Hằng xem tình hình thế nào.
Ở Thịnh Hải bây giờ, ngoài nhà họ Cung ra, còn có một cục phó Trương.
Nhưng họ khác với Đỗ Minh Hào, nên khó đối phó hơn nhiều.
Nhưng nếu chúng tôi có đủ bằng chứng thì mọi chuyện lại rất đơn giản.
Ăn sủi cảo xong, tôi đến đồn cảnh sát một chuyến.
Tôi cũng đã chuẩn bị cho Chu Hỉ Tài nghìn, nhưng cậu ta nhất quyết không chịu nhận.
Vì chúng tôi đang ở đồn cảnh sát, nên tôi cũng không tiện làm quá, đành nói khi nào cậu ta đến Thịnh Hải hay Yến Kinh, tôi sẽ chiêu đãi một bữa.
Chu Hỉ Tài hiểu ý của tôi, cậu ta bảo lần này tôi đi, không cần phải lo chuyện ở nhà, cậu ta sẽ cho người thường xuyên qua đó thăm nom, bấy giờ, tôi mới thở phào một hơi.
Buổi trưa, tôi vẫn ăn cơm ở nhà, đến chiều thì tạm biệt bố mẹ, bắt xe đến sân bay.
Lúc trước, tôi đã từng nói Quế Lâm là thành phố du lịch, nên các cấp lãnh đạo phía trêи đã xây dựng một sân bay từ vài năm trước.
Nhưng do tài chính eo hẹp, nên diện tích của sân bay cũng không lớn lắm.
Tôi lại ngủ thêm một giấc ở sân bay, chẳng mấy chốc đã đến giờ lên máy bay, tiếp đó đã tới Thịnh Hải.
Lúc tôi đến Thịnh Hải thì đã là sáu giờ, tôi vừa lấy điện thoại ra, còn chưa ấn số thì đã nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc ở khu đón khách.
Đi đầu là hai người đàn em của Trịnh Cường, phía sau bọn họ là Triệu Thư Hằng, anh ta vẫn giữ cái vẻ khoa trương khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, tôi không khỏi cười nói: “Anh đang ra vẻ đại thần đấy à?”
Triệu Thư Hằng liếc tôi một cái rồi khẽ nói: “Nói vớ vẩn gì đấy? Không thấy cô nàng kia đang nhìn tôi chằm chằm à? Tôi phải gây ấn tượng với người ta chứ lại”.
Tôi nhướn mày: “Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải trước kia anh luôn dùng tiền để chinh phục các cô gái à? Sao giờ lại đổi tính thế?”
Triệu Thư Hằng cười he he nói: “Thì tại về sau, tôi phát hiện chinh phục các cô gái bằng tiền quá dễ, chẳng thú vị tẹo nào.
Vả lại, mấy ngày nay tôi đi theo anh, không có công lao thì cũng có khổ lao, sao vừa về anh đã xài xể tôi thế?”
Tôi lắc đầu bất đắc dĩ đáp: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.
Bây giờ cũng muộn rồi, cảnh sát Tề đâu? Cô ấy đâu rồi, chúng ta cùng đi ăn, rồi tôi sẽ kể chuyện cho mọi người nghe.
Tiện thể, mọi người cũng nói qua tình hình ở đây cho tôi biết, rồi chúng ta còn lên kế hoạch tiếp theo”.
Triệu Thư Hằng cười đáp: “Còn kế hoạch gì nữa, chúng ta chỉ có thể chờ thôi.
Mấy ngày nay, cảnh sát Tề vẫn đang tìm chứng cứ, đáng tiếc là không thấy”.
Tôi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi nhìn hai cậu đàn em của Trịnh Cường, nói: “Sao các cậu lại đến đây? Trịnh Cường bảo các cậu đến à?”
Cậu đàn em đi đầu đáp: “Vâng, anh Cường bảo tối nay anh sẽ về, nên bảo chúng em chờ sẵn ở đây.
Nếu gặp anh thì đón anh qua chỗ anh ấy, anh Cường có chuyện muốn nói với anh”.
“Có chuyện muốn nói với tôi ư?”
Tôi thấy hơi nghi hoặc, không có nhiều người biết tin tôi về Thịnh Hải.
Ở Quế Lâm chỉ có bố mẹ tôi và nhóm Bansha biết, còn ở Thịnh Hải thì không cần phải nói, tôi chỉ báo cho Bạch Vi, Triệu Thư Hằng và Tề Vũ Manh thôi.
Nhưng Trịnh Cường lại biết hành trình của tôi, còn sai người tới đón, bảo là có chuyện muốn nói với tôi.
Dù tôi thấy rất đáng nghi, nhưng nể tình lần trước khi anh trai Tiểu Nguyệt nghiêm hình bức cung chúng tôi ở đồn công an, Trịnh Cường đã rất có tình nghĩa mà không lật lọng, nên tôi cũng không quá hoài nghi hắn.
Tôi nói: “Được, các cậu dẫn đường đi”.
Hai người đó “vâng” một tiếng, rồi vui mừng đi trước.
Tôi nhìn sang Triệu Thư Hằng, anh ta lắc đầu với tôi, rồi mở hai cánh tay ra, tỏ ý mình cũng không biết gì cả, nên tôi càng thấy hoài nghi hơn.
Có mấy chiếc xe đỗ bên ngoài sân bay, tôi vừa nhìn đã nhận ra đây chính là xe của đám Trịnh Cường.
Lần trước khi họ đi tìm La Nhất Chính cũng đã lái mấy chiếc xe này.
Dù xe đã rất cũ, nhưng tính năng vẫn không kém chút nào.
Ngồi lên xe xong, Triệu Thư Hằng nói: “Chỉ có hai người chúng tôi thôi à?”
Cậu đàn em lái xe phía trước đáp: “Đương nhiên là không, anh Cường đã nói nếu cả hai anh cùng ở đó thì đi cùng một thể luôn”..