Boss Nữ Hoàn Mỹ

chương 93: chân tướng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vị cảnh sát ở phòng tiếp dân rõ ràng không biết tiếng Hoa Hạ, chỉ dùng tiếng Anh hỏi vài câu nhưng tiếng Anh của ông ta ta cũng không tốt, cứ ê a nói không rõ ràng gì cả.

Khi tôi muốn tiến lên giúp bọn họ phiên dịch, ngoài cửa lại có hai người đi vào, một người phụ nữ khoảng tuổi, đeo mắt kính với vẻ ngoài bình thường, nhìn giống như là một thư ký; người còn lại là một chàng trai cao lớn trẻ tuổi, giống vệ sĩ hoặc lái xe.

Khi thấy hai người này, ông kia vội vàng phất tay ra hiệu cho họ đi qua, sau đó người phụ nữ kia nhanh chóng dùng tiếng Anh phiên dịch lại tỉ mỉ chuyện đã xảy ra cho bên cảnh sát.

Hóa ra ông này là đại gia đến du lịch kiêm khảo sát hạng mục, hơn giờ sáng nay, vợ của ông ấy dẫn đứa con trai bảy tuổi ngồi thuyền du ngoạn trêи sông Mae Ping.

Lúc tách nhau ra, ông đã gọi cho vợ và con trai mấy cuộc nhưng đều tắt máy.

Ông ấy cảm thấy không ổn nên tự mình đi tìm một lúc nhưng không thấy, sau đó thì chạy tới đồn cảnh sát để báo án.

Nhưng sau khi vị cảnh sát đón tiếp nghe họ nói xong thì lắc đầu, nói rằng vợ con ông ấy cũng chỉ mới mất liên lạc , giờ đồng hồ thôi, chưa đủ h thì không thể lập án được.

Ông càng thêm sốt ruột, dùng tiếng Hoa Hạ nói với vị cảnh sát kia là dù không lập án, nhưng họ hỗ trợ tìm kiếm cũng được, người phụ nữ kế bên không phiên dịch kịp tốc độ nói của ông, hai bên nói chuyện càng ngày càng gấp gáp, âm lượng cũng càng ngày càng lớn.

Thấy họ sắp sửa cãi nhau, bên trong có hai vị cảnh sát khác đi tới, sau khi ông bình tĩnh lại, họ lại hỏi thăm chuyện đã xảy ra một lần nữa.

Lúc này, điện thoại trêи bàn vị cảnh sát tiếp đón vang lên tiếng chuông, anh ta cầm lên nghe xong thì bỏ xuống, sau đó ngắc tôi: “Thưa anh, cảnh sát trưởng Natcha muốn gặp anh, xin mời!”

Tôi gật đầu, sau khi đi theo người cảnh sát kia vài bước thì không nhịn được mà dừng bước, quay đầu dùng tiếng Hoa Hạ hỏi ông kia: “Xin hỏi tôi nên gọi ông thế nào ạ?”

Ông sửng sốt một chút, nghi ngờ nói ra: “Tôi họ Đồng, xin hỏi cậu là…”

Tôi cười: “Chỉ là người qua đường thôi, ông Đồng có kẻ thù nào ở Chiêng May không?”

“Không có, đây là lần đầu tiên tôi tới Chiêng May, cũng chỉ ở lại ngày thôi.”

“Vậy tôi có thể bạo gan hỏi một câu là phu nhân của ông Đồng bao nhiêu tuổi không?”

Ông nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

Tôi thản nhiên nhún vai: “Xin lỗi vì tôi vô tình mạo phạm! Tôi chỉ muốn giúp ông Đồng phân tích một chút về việc mất tích của vợ con ông thôi!”

Lúc này, sắc mặt ông mới dịu hơn một chút: “Vợ của tôi nhỏ hơn tôi tuổi, năm nay vừa , vấn đề này liên quan gì tới chuyện mất tích?”

Tôi do dự một chút rồi hỏi tiếp: “Ông Đồng, theo trực giác của ông, khả năng vợ ông cố tình tránh né ông lớn hơn hay là khả năng bà ấy bị mất tích lớn hơn? Hãy dùng trực giác!”

Ông nhíu mày, bình tĩnh nhìn tôi, một lát sau, ông ấy mới hít sâu một hơi rồi nói: “Trực giác của tôi là họ đã mất tích, vì chúng tôi đã kết hôn năm rồi, cô ấy chưa từng tự dưng tắt máy như thế, đồng hồ thông minh của con trai tôi cũng chưa từng tắt máy bao giờ.”

Tôi suy tư một lát, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, như vậy đi, vừa hay tôi có quen với cảnh sát trưởng ở đây, tí nữa nói chuyện, tôi sẽ thử hỏi ông ta xem có thể cử vài viên cảnh sát tìm giúp không, ông Đồng ở đây chờ tôi một lát.”

Hai mắt ông vụt sáng, ông ta mong chờ và vô cùng cảm kϊƈɦ nắm chặt tay tôi: “Cám ơn, rất cảm ơn cậu!”

“Không có gì! Chúng ta đều là người Hoa Hạ mà, là người xa quê, giúp nhau một chút là việc nên làm, tôi vào nói với cảnh sát trưởng một tiếng.”

“Được được, à đúng rồi, xin hỏi nên xưng hô cậu thế nào nhỉ?”

“Phương Dương, Phương trong Phương Lĩnh, Dương trong sơn dương.”

“Hay, tên hay lắm! Tôi tên Đồng An Chi, An Chi trong bình thản như thường (An Chi Nhược Tố).”

“Ông Đồng cũng có cái tên rất đẹp! Vậy ông hãy tạm thời bình thản như thường, thả lỏng tinh thần là được.”

Tôi có thể nhìn ra được Đồng An Chi này là người có học thức, còn rất giàu, bên cạnh còn dẫn theo thư ký và tài xế trẻ tuổi, cùng một người vợ nhỏ hơn ông ấy hai mươi tuổi.

Tôi chào Đồng An Chi rồi theo vị cảnh sát tiếp đãi lên tầng ba, vị cảnh sát gõ cửa một căn phòng rồi ra hiệu bảo tôi bước vào.

Trêи sofa trong phòng có một cảnh sát khá mập mạp mặc đồng phục đang ngồi, đây đúng là Natcha đã lịch sự đưa tôi ra ngoài lần trước.

Thấy tôi bước vào Natcha đứng lên, trêи mặt là nụ cười, ông ta chắp hai tay thành chữ thập chào tôi: “Chào cậu Dương.”

Xem ra, người mà Đỗ Minh Cường mời tới lần trước có quyền thế khá lớn nên Natcha mới khách sáo với tôi như thế, hoàn toàn là vì có mối quan hệ kia.

Tôi đáp lễ: “Chào cảnh sát trưởng Natcha, đã mạo muội làm phiền rồi!”

“Cậu Dương khách sáo quá, mời ngồi, mời ngồi!”

Tôi lịch sự gật đầu rồi ngồi trêи sofa dành cho một người ở vị trí chéo ông ta, bắt đầu nói: “Cảnh sát trưởng Natcha, tôi tới đây lần này là để đề nghị ông giúp tôi một việc.”

Natcha hơi ngẩn ra, sau đó lại cười hỏi: “Mời cậu Dương nói, nếu tôi có thể làm đuọc thì nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Tôi cười đáp: “Cám ơn ông Natcha, thật ra chuyện này cũng xem như tôi tố cáo hành vi vi phạm pháp luật.

Tôi và đương nhiệm chủ tịch tập đoàn BTT- Avala đã bị một vài kẻ bôi nhọ danh dự, họ công khai một đoạn clip nói rằng ông Avala đã chấp nhận hối lộ bằng tình ɖu͙ƈ của tôi và một người Hoa Hạ khác, bôi nhọ danh dự của tôi và ông ấy khiến ông Avala bị hội đồng quản trị BTT cách chức tạm thời để điều tra…”

Tôi kể ngắn gọn toàn sự việc, cũng nhấn mạnh đoạn clip kia không phải do tôi quay và nghi ngờ là Tào Văn Hoài sai khiến Bansha quay lén.

Cuối cùng, tôi nói thẳng ra rằng nếu tôi và Avala báo cảnh sát, chúng tôi hi vọng Natcha giúp chúng tôi điều tra ra chân tướng, hơn nữa cũng công bố kết quả cho bên phía tập đoàn BTT.

Trong lúc trình bày, tôi còn nhấn mạnh là tôi muốn chân tướng.

Nghe tôi nói xong, Natcha cũng không vội vã đáp lại, mà cười híp mặt, hỏi: “Cậu Dương, là vì sự kiện lần trước nên cậu muốn dạy Bansha một bài học à?”

Tôi lắc đầu: “Không phải! Tôi cũng không dối gạt cảnh sát trưởng Natcha làm chi, tôi và Bansha cũng chẳng có thù hận sâu đậm gì, đây hoàn toàn là chuyện khác, thật ra quan hệ giữa tôi và ông ta cũng không quá tệ, tôi cũng không mong ông ta bị xử quá nặng vì chuyện này, nếu có thể xem xét để giám bớt án phạt, cho ông ta một sự trừng phạt thích đáng là được.”

Natcha sửng sốt, ông ta trầm tư suy nghĩ một lát rồi vẫn nở nụ cười nói với tôi: “Cậu Dương, tôi có thể mạo muội hỏi một chút là ngài Sangsu và cậu….”

“Cảnh sát trưởng Natcha!” Tôi vội ngắt lời ông ta rồi cười bảo: “Ông nên biết là ngài Sangsu bộn bề công việc, tôi không muốn cứ làm phiền ông ấy mãi.

Còn về chuyện giữa tôi và ông ấy….

Hoa Hạ chúng tôi có một thành ngữ là ‘Dừng lại đúng lúc’, có một số việc không tiện tiết lộ, chỉ có thể quan sát, nhưng ông yên tâm, tôi là người làm ăn chân chính đàng hoàng!”

“Tôi hiểu, tôi hiểu!”

Natcha nở nụ cười đẩy ẩn ý, sau đó vỗ đùi nói: “Được rồi cậu Dương đã nói vậy thì thân là cảnh sát, đây là việc chúng tôi nên làm.

Tôi sẽ giải quyết chuyện này, đảm bảo cậu Dương và ông Avala được chứng minh trong sạch.”

Tôi cũng cười đáp: “Vậy cảm ơn cảnh sát trưởng Natcha, nếu lần sau gặp lại Natcha, tôi sẽ khen ngợi sự chính nghĩa, anh dũng của ông Natcha đây.

Phải rồi, nếu như mấy ngày nữa có thời gian rảnh, tôi muốn mời cảnh sát trưởng Natcha một bữa, lúc đó mong cảnh sát trưởng hãy nể mặt nhé.”

“Ha ha, cậu Dương khách sáo quá thể, nếu rảnh tôi sẽ đến!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio