Kẻ theo vừa lắc đầu vừa trừng mắt nhìn tôi bằng đôi mắt cá chết, miệng vẫn phát ra những tiếng ưm ưm.
Tôi càng ấn mạnh hơn vào vị trí bị gãy xương của hắn ta, gương mặt vẫn không có chút biểu cảm nào.
Hắn ta lúng búng kêu gào, vừa gào vừa không ngừng vùng vẫy.
Tôi dồn sức bịt miệng đối phương, đầu gối cũng dùng lực đè mạnh nên cánh tay trái còn cử động được, để phòng hắn ta đẩy được tôi ra.
Ước chừng nửa phút sau, tôi mới buông bắp chân của kẻ theo dõi ra, hỏi lại lần nữa: “Cho cậu thêm mười giây suy nghĩ, nếu chịu nói thì gật đầu, nếu không muốn nói thì tôi tiếp tục.”
Mặt mũi hắn ta trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại, thở phì phò qua mũi, hai mắt trợn trừng nhìn tôi đầy phẫn nộ.
Qua mười giây, tôi lại ấn mạnh lên bắp chân của tên này.
Lặp đi lặp lại ba lần như thế, hắn ta không còn hơi sức để giãy giụa nữa, vừa kêu khóc đau đớn vừa gật đầu như bổ củi.
Tôi buông lỏng bàn tay đè ở miệng và bắp chân hắn ta, nhưng vẫn giữ chặt cánh tay phải, lặp lại câu hỏi của mình: “Nói đi, các cậu có bao nhiêu người? Gồm những người như thế nào? Con trai của Bansha đang ở đâu? Nói từng điều thật rõ ràng.”
Hắn ta thở dốc vài lần để định thần lại, sau đó ngoan ngoãn nói hết mọi thứ mà tôi muốn biết.
Hắn ta tên là Vinh Tiểu Tuyền, biệt danh là A Thủy, chúng chỉ có bốn người – bao gồm cả hắn ta.
Kẻ cầm đầu có quan hệ rất mật thiết với Cung Chính Văn nhưng không rõ thân phận thế nào, ba kẻ còn lại đóng vai trò chiến đấu, nhưng không phải nhân vật đặc biệt gì, chỉ là vài kẻ chuyên giúp người ta đòi nợ hoặc dẹp yên vài chuyện vặt thôi, kẻ nào cũng có tiền án.
Ngoài ra, chúng có một trợ thủ ở Chiêng May, là một người Chiêng May bình thường có một công việc cũng bình thường nhưng lại định cư ở Chiêng May, cũng là bạn của một tên trong số chúng.
Bởi vì cả bốn đứa đều không quen với môi trường ở đây nên mới tìm một người bạn tới giúp đỡ.
Ngoài những điều ấy ra, chúng có một khẩu súng mua ở chợ đen khi tới bên này, do gã nào đó tên là “Anh hói” giữ.
Chúng không định dùng súng để xử lý tôi, mà chỉ để phòng thân, vì chúng không biết thế lực của tôi ở Xiêng La lớn đến mức nào.
Cung Chính Văn chỉ thị cho chúng, phải điều tra rõ ràng là tôi quen biết những ai ở bên này, chống lưng mạnh đến đâu, sau đó bắt cóc con trai của Bansha để đánh tôi tàn tật.
Nhưng Cung Chính Văn cũng ra lệnh cho chúng không được tống tiền bất kỳ ai, càng không được giết chết đứa trẻ, tránh cho sự việc bị đẩy đi quá đà.
Nếu không dọa được Bansha thì cắt vài ngón tay của thằng bé là được rồi, sau đó chúng sẽ đích thân đối phó với tôi.
Cũng có nghĩa là, Cung Chính Văn rất điên rồ, nhưng chưa điên đến độ muốn giết người, chỉ muốn khiến tôi tàn tật.
Còn về việc con trai của Bansha đang ở đâu, thằng gãy chân Vinh Tiểu Tuyền này không hề biết và cũng không rõ đồng bọn của hắn ta có bắt cóc thêm hai mẹ con người Chiêng May nào không.
Hỏi rõ ràng những vấn đề khác xong, tôi cầm điện thoại của Vinh Tiểu Tuyền, bắt hắn ta tìm WeChat của tên đồng bọn “anh hói”, dùng tin nhắn văn bản gửi một tin rằng hắn ta đã mất dấu tôi, bây giờ muốn tới bên đó tập trung với chúng, bảo tên đồng bọn kia gửi vị trí qua WeChat.
“Anh hói” mắng vài câu qua WeChat, sau đó gửi một địa điểm qua định vị, bảo hắn ta tới đó tập hợp với chúng.
Vị trí đó là một giao lộ cách phía Bắc thành phố Chiêng May chừng ba ki-lô-mét.
Tôi mở bản đồ trêи điện thoại của mình, đánh dấu vị trí trêи bản đồ, quan sát kỹ càng địa hình xung quanh nơi đó, sau cùng khoanh vùng một phạm vi sông Mae Ping cách chỗ đó không xa, rồi chụp ảnh màn hình, gửi ảnh chụp màn hình cho Bansha, bảo ông ta phái người tìm kiếm ở khu vực gần đó.
Con trai của Bansha chắc chắn không ở vị trí được gửi qua WeChat, “anh hói” kia không ngu đến mức gửi hẳn địa điểm ẩn thân của chúng mà chỉ gửi một địa điểm để đón đầu, sau khi gặp nhau mới dẫn người về nơi ẩn mình.
Cũng có nghĩa là nơi chúng ẩn thân cách nơi gặp nhau không quá xa, có khả năng cao chính là khu vực mà tôi đã khoanh vùng.
Trước khi đi, tôi không làm khó Vinh Tiểu Tuyền, dùng điện thoại của hắn ta gọi điện cho bên cấp cứu, sau đó lấy điện thoại của đối phương đi, vừa tránh cho hắn ta báo tin cùng đồng đội, vừa tiện liên lạc với “anh hói”.
Khi quay về đường cái, tôi nhìn ngó hai bên, phát hiện vẫn không có chiếc xe nào qua lại trêи con đường này, bây giờ tôi mới cài chốt mũ bảo hiểm, hạ kính chắn gió che khuất phần mặt, sau đó lái xe máy phóng về địa điểm đã đánh dấu trêи bản đồ.
Tôi không gọi Bansha tới tập trung cùng tôi là vì không dám mạo hiểm, sợ ông ta ra tay với tôi vì muốn đảm bảo tính mạng cho con trai.
Vị trí được đánh dấu trêи bản đồ thực ra cách chỗ tôi rất gần, bởi vì tôi đã lái xe về Bắc thành phố gần nửa tiếng đồng hồ, phương hướng cũng rất gần với chúng.
Lái xe vào một con đường đất, chắc khoảng mười phút sau, cách điểm gặp mặt mà “anh hói” đã hẹn chưa đầy hai trăm mét, tôi dừng xe lại, sau đó lấy điện thoại của Vinh Tiểu Tuyền ra gửi tin nhắn WeChat cho “anh hói”, nói rằng tôi đã đến rồi, hỏi hắn đang ở đâu.
“Anh hói” không trả lời tin nhắn WeChat mà đột nhiên gọi tới.
Tôi nhíu mày nhìn cuộc gọi, do dự không biết có nên bắt máy không.
Nếu tôi bắt máy, “anh hói” ở đầu dây bên kia chắc chắn sẽ nghe ra giọng nói khác lạ, kiểu gì cũng lộ tẩy.
Sau chút do dự ngắn ngủi, tôi đột nhiên nghiến răng nhận cuộc gọi, không đợi “anh hói” nói gì, tôi học theo giọng nói của Vinh Tiểu Tuyền hét vào điện thoại: “Anh hói, có cớm, mau chạy đi.”
Vừa dứt lời, tôi ném điện thoại, sau đó rồ ga xông về giao lộ kia.
Tôi muốn đánh cược một ván, cược rằng “anh hói” sẽ không phát giác ra âm thanh sai sai vì tiếng hét quá to, đồng thời cũng cược rằng vì sợ cảnh sát mà hắn sẽ tạm thời mất đi khả năng phân tích tình hình, hoảng loạn chạy trốn mà không chọn đường.
Đồng thời, tôi không hề tháo mũ bảo hiểm xuống, vẫn dùng kính chắn gió che mặt.
Vóc người của Vinh Tiểu Tuyền xêm xêm tôi, tôi còn định cược rằng “anh hói” tưởng tôi là Vinh Tiểu Tuyền.
Tôi cược đúng một nửa, vừa lái xe xông về phía giao lộ được vài phút thì bên phía giao lộ cũng vang lên tiếng còi thúc giục của xe gắn máy.
Quả nhiên “anh hói” định chạy, đã thế hắn cũng lái xe máy.
Tôi vít tay ga phóng tới giao lộ, thấy một chiếc xe gần gần giống con Suzuki của Vinh Tiểu Tuyền, cách tôi chừng một trăm mét, đang lao như bay về phía dãy núi.
Người lái xe không đội mũ bảo hiểm, đường chân tóc hình như hơi lùi về sau, chắc hẳn là “anh hói”.
Tôi cảm thấy khá hối hận vì đã chọn chiếc xe này, vì loại xe này theo đuổi cảm giác êm ái chứ không chú trọng tốc độ, nên phóng hết tốc lực cũng không nhanh hơn Suzuki được bao nhiêu.
Tôi đuổi theo chiếc xe kia vài phút mới miễn cưỡng kéo gần được khoảng cách, đúng lúc này, “anh hói” đột nhiên ngoái đầu nhìn về phía sau, tôi vội vàng giơ tay trỏ về phía sau ý bảo đằng sau có cảnh sát.
Anh hói dường như không hề nghi ngờ, tiếp tục vùi đầu phóng như điên trêи con đường nhỏ.
Qua chừng hai ba phút sau, khi khoảng cách rút ngắn còn khoảng ba bốn mươi mét gì đó, anh hói lại quay về, nhìn kỹ sau lưng tôi rồi từ từ thả chậm tốc độ, sau đó hô lên với tôi: “A Thủy, cái thằng ngu này, rốt cuộc đằng sau có cảnh sát không hả?”
Tôi không trả lời, chỉ gật gật đầu, sau đó vít ga đến tận cùng lao về phía hắn.
Anh hói đờ ra, sau đó buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp, A Thủy, mày làm cái đéo gì thế hả?”
Lúc này đây, xe của tôi đã cách hắn chưa đến mười mét.
Anh hói cuối cùng đã nhận ra điều gì đó không ổn, cuống cuồng vít ga định tránh né tôi..