Nghe bác quản gia nói hôm nay Hạ Minh có việc ở công ty nên không về ăn tối. Cũng thật may mắn đi, không cần chạm mặt hắn. Nghĩ đến điều đó trong lòng Mộc Hạ Vy nhẹ nhõm hẳn
Mộc Hạ Vy trở về nhà là lúc trời chập choạng tối. Trước cổng là một người đàn ông tiêu sái đứng dựa vào chiếc siêu xe Bugatti Centodieci đắt tiền. Lại là tên mặt than Lâm Hàn Phong đây mà. Ám cô hoài vậy?
Mộc Hạ Vy khoanh tay trước ngực hất hàm nhìn về phía hắn.
-Yêu quái phương nào?
-Cua nhỏ tôi đến thăm em. Em không vui sao?? Tôi còn mang cho em rất nhiều kem nào là vị phô mai, vị dừa, socola dâu... Hazz đáng tiếc có người không cần!!
Lâm Hàn Phong làm bộ thở dài rồi quay người mở cửa xe định rời đi. Mộc Hạ Vy hai mắt phát sáng nghe đến kem liền vứt bỏ liêm sỉ tiến đến đu bám hắn.
Số kem trong nhà đều bị bà ngoại tịch thu hết không để lại một cây nào. Làm Mộc Hạ Vy thèm muốn chết.
-Lâm Tổng thật vinh dự khi anh đến thăm tôi. Đâu kem ở đâu vậy??
Lâm Hàn Phong nhìn con cua ngang ngược đang ôm lấy cánh tay hắn. Đôi mắt xanh xinh đẹp sáng long lanh.
Hắn yêu thương bẹo má cô.
-Để ở thùng đá trong cốp xe. Nhưng phải hứa mỗi ngày chỉ được ăn một hộp kem. Đêm đến không được lén ăn
Mộc Hạ Vy bĩu môi cắn cắn cánh tay đang bẹo má mình. Sao mà hắn biết cô ăn uống như nào chứ. Hứ
-Được được được.
-Đừng giở trò. Mộc gia chủ nhờ tôi để ý đến em. Người giúp việc trong nhà cũng biết tôi là ai, họ cũng có nghĩa vụ báo cáo việc ăn uống của em cho tôi biết. Đừng mong qua mặt được tôi.
Mộc Hạ Vy nghe xong liền đứng hình. Ông bà thực sự coi hắn là người trong gia đình sao? Còn quản cô chặt như vậy. Lâm Hàn Phong đi vòng ra đằng sau cốp xe lấy một thùng đá.
-Còn ngơ ngác gì nữa chứ? Mở cửa giúp tôi.
Mộc Hạ Vy nhanh chóng mở cửa dẫn hắn vào trong. Phấn khởi lấy ra một hộp kem phô mai vui vẻ thưởng thức.
-Cảm ơn nha.
-Muốn cảm ơn thì hôn tôi một cái đi.
Lãnh Hàn Phong vô sỉ đưa mặt lại gần Mộc Hạ Vy kết quả là khuôn mặt hiện rõ năm ngón tay nổi bật trên khuôn mặt đẹp trai.
Lãnh Hàn Phong ôm mặt đáng thương nhìn cô đầy oán trách.
-Em có cần phải mạnh tay như vậy không?
Mộc Hạ Vy khinh bỉ nhếch nhếch khóe môi. Ánh mắt đe dọa hướng thẳng về phía hắn.
Lãnh Hàn Phong xoa xoa chỗ bị cô đấm,nhẹ giọng hỏi.
-Nghe nói em đứng top cuộc thi vừa rồi. Còn sắp được đi du lịch ngoại khóa nữa. Thừa chỗ không tôi cũng muốn đi cùng em?!
Mộc Hạ Vy đối với chuyện bản thân đứng top cũng không lấy làm lạ. Dù có giỏi đến đâu nhưng bỏ một thời gian thì đều sẽ thành mới. Cô cũng đã phải tự ôn tập ở nhà để chuẩn bị cho cuộc thi. Top cũng thật là tuyệt rồi.
Nhưng du lịch sao? Hôm đó nghe Lam Cầm nói loáng thoáng về chuyện này,hình như là cùng với khối trên,lớp của Bạch Dật và Lâm Mặc. Cô cũng lười quan tâm.
-Tôi không đi. Anh muốn thì bảo em trai anh đấy.
Lâm Hàn Phong ôm lấy cánh tay cô lắc qua lắc lại,giọng nói nam tính thường ngày bỗng nhão nhoét.
-Tôi là muốn đi cùng em mà.... Với lại người giành top phải đi mà nếu không cả lớp đó sẽ bị tước quyền tham gia.
-Sao anh còn rõ luật hơn cả tôi vậy?
-Tôi trong hội đồng mà. Kì thi này do tôi duyệt
Mộc Hạ Vy vỗ trán, quên mất một điều chính là việc Lâm gia là một trong những nhà đầu tư lớn của trường. Hắn nằm trong hội đồng lãnh đạo của trường.
Vậy còn xin xỏ gì chứ. Mặt dày.
Lâm Hàn Phong không nhịn được mà bẹo hai bên má của Mộc Hạ Vy, cảm xúc thật tốt, mềm mại muốn hôn một cái.
Mộc Hạ Vy liền không nói gì chỉ dùng cùi trỏ hích vào bụng hắn một cái làm hắn buông tay ôm lấy bụng.
-Cua nhỏ, em thích dùng bạo lực với tôi vậy ?
-Ai bắt anh đụng vào tôi. Hết nhiệm vụ rồi đấy. Về đi về đi.
Lâm Hàn Phong xụ mặt xuống bất mãn.
-Em đuổi tôi? Còn chưa uống được ly trà nào mà đã bị đuổi. Uổng công tôi tốt với em.
Mộc Hạ Vy gật gù mắc kệ hắn chỉ chăm chăm nhìn vào đống kem trước mặt. Phấn khích nhìn từng loại kem khác nhau
-Ai muợn anh tốt với tôi đâu. Quản gia thả chó tiễn vong.
Mộc Hạ Vy hướng Lâm Hàn Phong cười hì hì thách thức rồi ôm thùng đá hướng vào nhà bếp.
Lâm Hàn Phong nhìn bóng lưng của cô liền cười nhẹ. Cua nhỏ của hắn thật là đáng yêu chết mất.
Xoa xoa mặt bị cô đấm, mãn nguyện cười tươi. Dặn dò quản gia chút việc rồi đi về.
.....
Tống Hạo Thiên chìm đắm trong cảm giác tội lỗi không dứt, đêm nào hắn cũng tìm đến hơi men hay thuốc ngủ để có thể yên bình nhưng mọi thứ đều vô nghĩa. Hắn ôm lấy tất cả kỉ vật của hai người, nâng niu từng thứ trong tay.
Nhìn ngón áp út là chiếc nhẫn đính hôn của hai người.
Mộc Hạ Vy, anh nhớ em... Thật sự rất nhớ.
Căn phòng tối đen rộng lớn chỉ có mùi rượu hòa cùng mùi nước hoa đàn ông nam tính. Người đàn ông bất lực ôm lấy tấm ảnh đã cũ. Miệng liên tục lập lại tên ai đó như một loại thần chú.
-Tiểu Vy.... Tiểu Vy.....
.
Sở Ngạo trầm tĩnh ở một căn hộ cao cấp trong trung tâm thành phố. Đây chỉ là một trong số những căn hộ của hắn vì nhiệm vụ mới thỉnh thoảng tới ở.
Hắn nhìn lên số điện thoại trên màn hình di động lưỡng lự muốn gọi mà ngại ngùng không dám. Nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định bấm gọi. Trái tim liên tục đập bang bang trong lồng ngực.
-[Alo, ai vậy? Đêm rồi không cho người ta ngủ sao?]
Sở Ngạo cười một cái tưởng tượng ra khuôn mặt ngái ngủ của Mộc Hạ Vy có bao nhiêu phần dễ thương.
-Tôi là Sở Ngạo. Tôi định hỏi tối mai rảnh không, tôi muốn mời cô đi ăn một bữa.
Nghe tới ăn đầu dây bên kia liền không từ chối mà chấp nhận luôn. Đồ ăn luôn là đòn chí mạng của Mộc Hạ Vy.
-[ Tiểu Ngạo sao? Được được, vậy ngày mai h tại địa điểm cũ, không gặp không về.]
-Hảo vậy cô ngủ đi. Ngủ ngon.
Sở Ngạo không nhận thức bản thân mình đã cười nhiều hơn trước. Tiểu Ngạo!! Không tệ.
Ôm lấy trái tim lỡ nhịp lên giường, cảm giác hạnh phúc làm ấm cả căn phòng vốn lạnh lẽo thường ngày. Đêm nay ngủ ngon rồi.
Màn hình điện thoại của Sở Ngạo hiện lên tin nhắn rồi mau chóng màn hình tối trở lại.
"Mộc gia"
.
Vote and cmt