Boss Quỷ Thoại Đầu Tiên

chương 111: 111: thổ ty la vụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Áo khoác của thanh niên vẫn còn hơi ấm treo trên người hắn.

Một tay Chủ Thần ôm hành lý, không thể nhịn được nữa: "Vệ Ách, mày tưởng tao là thằng ngu à?"

Vừa xách hành lý vừa giặt quần áo, cậu tưởng hắn không hiểu văn hóa của sâu kiến, nhưng phép khích tướng không có k1ch thích như vậy.

Cả hai cách xa những người khác, đứng riêng với nhau sau chiếc xe thứ hai.

Vệ Ách xoay người lại từ bên phải cốp xe, lướt qua vai Chủ Thần đi ngang qua, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, một giọng nói âm trầm đầy chế nhạo truyền đến trong tai Chủ Thần:

"Diễn trợ lý cũng không được thì cút về phong ấn đi."

Đao Ngân Điệp xoay quanh cổ tay gầy gò của Vệ Ách, thanh niên nhìn xéo với ánh mắt bình tĩnh khinh thường: "Tao thấy chọn một thớt lừa la ngay tại chỗ còn tốt hơn mày."

Một tay Chủ Thần bắt lấy áo khoác đang trượt xuống của cậu, nghiến răng giận dữ.

Xương ngón tay trên mu bàn tay hắn hơi trồi lên, dù muốn cười hay không cũng sẽ lộ ra đầu răng nanh, hắn không nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ, trầm giọng nói: "Được thôi.

Trợ lý, đi theo, 24 giờ, như mày muốn."

Trong chớp mắt hai "người" cọ vai nhau, giễu cợt nhau rồi quay mặt đi.

Năm người cục kiểm sát của trạm giám sát đi ở phía trước đã kéo đồ đạc từ trên xe xuống, mấy lừa la giúp vác một phần đồ, còn mấy thứ không vác được thì do các chuyên viên xách.

Hai chiếc ô tô đậu ở nơi hoang vu này cũng chẳng có người trộm được.

Vệ Ách đi ra từ phía sau, cả nhóm bắt đầu xách đồ leo lên đường núi, chuẩn bị vào làng.

Mọi người thấy đã đến dưới chân làng, nhưng chặng đường lên núi vẫn còn rất dài.

Mà ảnh hưởng của "Sơn Vương Điền Nam" ở vùng núi rất rõ ràng.

Làng Cổ Động Mộc dựa vào núi.

Cả làng nằm trên một ngọn núi dốc, mặt đường xi măng dốc bên ngoài làng đã bị nứt ra nhô lên thành từng mảng lớn khiến đường leo lên trở nên vô cùng khó đi.

Vệ Ách mặc áo sơ mi trắng, quần dài thẳng tắp, trong tay cầm đao Hộ Tát đi lên.

Cậu không mang theo hành lý gì, chân gầy và dài nên có thể dễ dàng leo lên núi.

Giống như khắp nơi đều không có sỏi và bùn, dưới chân rất vững vàng, lúc lên xe cũng như lúc lên núi, quần áo đều sạch tinh tươm.

Lừa la của đoàn họ Thốn trước đây đã quen đi đường núi quanh co gập ghềnh, thậm chí là đường núi dốc hơn cũng được.

Tuy rằng trên mặt đường chất đống rất nhiều sỏi đá vụn gỗ nhưng không hề có dấu hiệu bị trượt chân.

Quỷ lừa la phía trước nhất còn có hứng thú chở đồ, chuyên chọn tảng đá lộ ra trong bùn để bước lên, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển như đang mặc trang phục khiêu vũ.

Trong nhóm, năm chuyên viên đến từ trạm giám sát là những người bình thường.

Bọn họ vác theo đồ dùng cần thiết cho nghi lễ, giẫm lên đất đá rồi leo lên núi một cách cẩn thận, đổ mồ hôi vì kiệt sức.

Lúc mới vào núi, còn cảm thấy mình không hiểu huyền học quỷ thuật thì có thể làm mấy công việc tầm thường cho Vệ Thần là được.

Kết quả, vừa quay đầu đã thấy trợ lý đi theo Vệ Thần, một tay xách hành lý nặng, một tay cầm áo khoác của Vệ Thần.

Thoải mái đi ở phía sau đội ngũ, leo núi như giẫm trên đất bằng, ngay cả mồ hôi cũng không đổ một giọt.

Mấy người vừa mới nhìn sang, trợ lý đi theo mặc trang phục thợ săn thêu hoa văn đen đã thản nhiên liếc bọn họ một cái.

Sắc mặt các chuyên viên lập tức đen lại...!Mẹ nó, đều là trợ thủ, người này coi thường ai đấy!

Có thể đi theo Vệ Ách đến sâu trong núi tìm kiếm địa điểm cụ thể của hắc bà, mấy người ở trạm giám sát cũng đã trải qua một cuộc tranh giành.

Năm người tinh anh của trạm giám sát bị so sánh với một người, đúng là mất mặt.

Nhất thời, các chuyên viên cũng mặc kệ mồ hôi trên trán, xách hành lý nặng nề, vội vàng đuổi theo lừa la và Vệ Ách.

Bọn họ đang cố gắng để trợ lý đi cùng tới từ tổng cục căn cứ rơi rớt lại.

Đường núi hiểm trở, đường vỡ đầy đá, còn phải tránh rễ cây bị bẻ gãy, một đám chuyên viên đi theo đều thở hồng hộc, rốt cuộc vượt lên dẫn trước người nọ, theo Vệ Thần đến cổng làng.

Sau khi đến cổng làng cổ, các chuyên viên mới tỉnh táo lại:

Không đúng, tự dưng bọn họ đang yên đang lành đột nhiên hoạnh họe làm gì!

Hắn buộc tóc đuôi ngựa cao, đi theo Vệ Thần suốt chặng đường, nhưng người đàn ông mặc đồ thợ săn nhìn giống người lành nghề đi núi hơn là trợ lý đi theo, lúc này xách theo hành lý của Vệ Thần, thong thả đi tới từ phía sau, đi ngang qua các chuyên viên đang thở hổn hển mà hô hấp cũng chẳng thay đổi mảy may.

Hắn không thèm nhìn bọn họ một cái, dáng người khỏe mạnh đi về phía Vệ Thần.

Bên cạnh làn da hơi ngăm đen của người đàn ông, một chiếc khuyên tai bằng đá lưu ly và mã não đỏ lóe lên.

Đặc biệt huênh hoang chói mắt.

Sắc mặt của các chuyên viên lập tức tối sầm.

Người đàn ông mặc trang phục thợ săn đen này làm thế nào mà cứ khiến người ta thấy không vừa mắt, thấy muốn ăn đòn thế hả?

Không vừa mắt thì không vừa mắt, đợi khi các chuyên viên muốn nhớ lại tên người này lại phát hiện rằng Vệ Thần và người phụ trách trạm giám sát hình như chưa từng nhắc với bọn họ —— có lẽ nhân vật bên tổng cục căn cứ bên kia không thể lộ diện bên ngoài.

Mọi người vừa nghĩ như vậy thì tâm lý cũng ổn định hơn một chút, xách đồ của mình đi về phía trước.

Vệ Ách đứng ở cửa làng, hơi nheo mắt nhìn ngôi làng cổ không có người ở.

Ngôi làng mới sơ tán được hai ba năm, thành ra nhìn chung vẫn giữ được hình dáng ban đầu, chỉ có một số vết nứt trên tường do trận động đất trên núi trước đó, còn có một cây cột điện bị cong ở lối vào làng.

Vệ Ách nhìn làng, Chủ Thần đi tới từ phía sau, ôm hành lý đứng cách Vệ Ách một bước.

Hắn xoi mói xem xét ngôi làng đổ nát này, mái hiên lợp ngói, mặt tường bùn đất, tường lật đổ.

"Tụi mày còn xây tổ kiến kiểu này?"

Vệ Ách đút tay vào túi, quay mặt về phía hắn: "Vậy chúc mừng."

Chủ Thần khẽ nhướng đuôi lông mày.

Giọng điệu của Vệ Ách lộ ra ý cười giả lả cho có: "Vậy chúc mừng mày tối nay ở trong tổ kiến."

Các chuyên gia khác đi kiểm tra cột điện xem có thể sửa chữa được mạch điện hay không, cách đó không xa.

Vệ Ách nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Trong số thần linh, cũng coi như mày độc chiếm một phần.

Trợ lý Lâu thấy đúng không?"

Hơi nóng khi nói chuyện của thanh niên lướt qua tai hắn, Chủ Thần hơi khựng lại, sau đó sắc mặt hắn tối sầm, không thiện ý nhìn cống phẩm đang giễu cợt mình.

Một lát sau, khóe miệng hắn cười có chút kỳ quái: "Vậy cũng được, chẳng thể nào khó chiều hơn mày đâu nhỉ, chuyên viên đặc biệt Vệ."

Không ngờ hắn lại "tốt tính" dễ nói chuyện như thế, Vệ Ách lại nhìn chằm chằm hắn.

Chủ Thần thong thả bước đi, một tay xách hành lý, dáng vẻ hệt như trợ lý đắc lực.

Vệ Ách nhét áo sơ mi vào thắt lưng, trầm mặt nhìn hắn một lúc, cậu không nhìn ra được gì từ gương mặt của quỷ thần nên lờ hắn đi, lúc này chuyên viên trạm giám sát đã sửa xong cột điện nghiêng vẹo.

Đèn đường đầu làng chớp tắt hai lần rồi sáng lên.

Chuyên viên sửa tuyến đường tên là Vương Tiểu Thất, cậu ta nhảy xuống từ trên giá, lau mồ hôi trên trán cười nói:

"May là mới sơ tán làng hai năm.

Nếu không điện ở đây sẽ bị cắt sạch, dù có sửa xong thì vẫn không có điện."

Một chuyên viên trạm giám sát khác gõ thiết bị tìm kiếm mang theo, phát hiện ra một chấm đỏ năng lượng có thể là "hắc bà" ở khu vực miền núi gần đó.

Chỉ có điều núi non ở Điền Nam quá dày đặc, còn nhiều hẻm núi, thung lũng, một chấm đỏ trên bản đồ trông giống như ở đây, nếu thực sự muốn đi tìm, chỉ sợ phải trèo rồi quẹo qua nhiều đường núi.

Vùng núi Điền Nam nguy hiểm hơn Mân Nam, họ đã đến đỉnh sâu của hẻm núi, nơi luồng không khí thay đổi rất mạnh, nơi đây luôn được mệnh danh là "nghĩa địa máy bay", họ không thể lái trực thăng tới tìm tân nương đẫm máu "A Tú" như đã từng làm.

Bây giờ sắc trời đã tối, sương trắng dần dâng lên trong vùng núi sâu.

Chuyên viên giám sát quay đầu hỏi Vệ Ách: "Chuyên viên Vệ, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, hay là tìm suốt cả đêm?"

Một tay Vệ Ách đút ở trong túi, dõi mắt ra xa nhìn non nước xanh biếc chốc lát rồi nói: "Ngày mai hẵng đi."

** ** **

Làng Cổ Động Mộc vẫn giữ được nét đặc sắc của dân cư truyền thống Điền Nam, mặt tường gạch đất, khung cửa giá gỗ chạm trổ sơn màu, tuy cũ kỹ nhưng vẫn có thể thấy được phần nào phong cách nguyên bản.

Một hàng cả người lẫn la đi lòng vòng trong làng, cuối cùng chỉ tìm được một nhà khách được xây sau này ở phía Tây của làng.

Nhà khách không lớn chỉ có 3 phòng.

Cánh cửa sắt lớn màu xanh tróc sơn bên ngoài treo một sợi dây xích rỉ sét, vừa mở liền kêu lạch cạch.

Bên trong bên ngoài tòa nhà tường xi măng có một khoảng sân nhỏ, trong sân còn có một cái giếng bơm nước kiểu cũ.

Phòng không có nhiều, vừa bước vào mọi người đã bắt đầu dọn dẹp mạng nhện bụi bặm.

Nhóm lừa la vẫn ở tầng một, tò mò nhìn tòa nhà thời đại mới xa lạ.

Suốt đường đi Chủ Thần coi như an phận, nhưng không thể nào ném hắn vào chung phòng với các chuyên viên khác, Vệ Ách kìm nén vẻ không vui của mình, đẩy ra khóa rỉ sét đã bị hỏng.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Vệ Ách đã sớm chuẩn bị lùi lại một bước.

Bụi ập xuống đầu, rơi vào mặt Chủ Thần phía sau.

Chủ Thần: "..."

Vẻ mặt hắn có hơi giận nhìn Vệ Ách, hừ lạnh một tiếng, bụi đã bị một sức mạnh vô hình ngăn cách trước khi chạm vào người hắn.

Vệ Ách không khiến Chủ Thần buồn nôn được thì cũng không thất vọng, cậu khoanh tay đứng nghiêng người ở cửa, mái tóc dày màu bạc gợn sóng tự nhiên xõa trên vai, đôi mắt đẹp lạnh lùng được vầng trăng sáng chiếu vào.

Vệ Ách chậm rãi nói: "Nhớ dọn dẹp, dính bụi cũng không được, chưa gọn gàng sạch sẽ cũng không được, nếu chưa dọn xong thì đêm nay đừng ở đây nữa, tự ra sân mà đợi đi."

Vệ Ách nghiêng đầu nói: "Xin mời, trợ lý Lâu."

Tiếng "xin mời" cuối cùng nói một cách quái gở, giọng điệu châm chọc giống hệt Chủ Thần khi trên máy bay.

Người nào đó không chỉ tàn nhẫn mà còn có thù tất báo.

Chắc đã lâu lắm rồi mới có người đến nhà khách, căn phòng lộ ra sau cánh cửa được bố trí theo tiêu chuẩn từ những năm 1990 —— hai căn phòng trống trải, nhỏ hơn một chuồng gà, vách tường dán giấy báo, lốm đốm đen mốc meo, một bóng đèn cũ nối bằng dây điện đang chập chờn, ánh sáng vẫn còn màu vàng.

Vệ Ách nghiêng người, nhường đường cho Chủ Thần.

Chủ Thần kéo hành lý của cậu, vừa bước vào bên trong, lông mày liền nhíu lại.

Hắn nhìn xung quanh bằng ánh mắt bắt bẻ nhất.

Trong mắt Chủ Thần, loài người như loài kiến là một loại sinh vật cực kỳ mỏng manh yếu ớt, bất cứ nấm mốc hay vi trùng nào cũng thể giế t chết chúng.

Dựa trên sự hiểu biết của hắn về con người, từ sự mong manh về mặt sinh học thì căn phòng rách nát này ngắn gọn lại là một căn phòng mưu sát chứ đừng nói đến việc cho người ở.

Căn cứ Long Môn, ký túc xá của chuyên viên cấp S của Vệ Ách trong mắt Chủ Thần vô cùng xập xệ.

Vệ Ách có một ký túc xá như vậy trong loại căn cứ đó, mà vẫn còn có thể ở kiểu phòng này?

Chủ Thần khẽ cử động tay, bụi bẩn ẩm mốc trong phòng bị quét sạch trong không khí, phòng khách cũ từ khi được xây dựng có lẽ chưa bao giờ ngăn nắp như vậy.

Hắn dễ dàng xử lý bụi bẩn trong phòng, ngay cả những tấm chăn cũ như đã quay ngược lại thời gian cũng trở nên trắng và mềm mại.

Sức mạnh của quỷ thần để làm mấy việc nhỏ này quả thực chính là gian lận.

Vệ Ách hừ lạnh một tiếng, đứng dậy từ cửa rồi bước vào.

Chủ Thần ôm khuỷu tay, tựa vào bức tường mà ở trong mắt hắn là tổ kiến thực sự, nhìn cậu một cách kỳ lạ.

"Sao mày có thể ở một nơi như thế này?"

Hành lý đặt sát tường, nhà khách này quá chật chội, hai chiếc giường gỗ chiếm tới 99% diện tích, không thể nào duỗi thẳng chân được.

Nếu trong trường hợp có điều kiện cho phép thì Vệ Ách vẫn thích sạch sẽ tươm tất hơn.

Cậu kéo hành lý lại, ngồi xuống mép giường, đôi chân dài giẫm lên sàn gỗ cũ kỹ, một tay đặt lên đầu gối rồi kéo khóa vali.

Khi Chủ Thần hỏi thì cậu đang cúi đầu lục lọi vali.

Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào cần cổ trắng lạnh của cậu, Chủ Thần nghĩ chắc cậu sẽ không để ý tới mình.

"Đã từng sống như vậy." Bất ngờ là, Vệ Ách đáp lại một câu.

Tay cậu đặt lên đầu gối, nghiêng mặt sang, vẻ mặt khá bình tĩnh, nhưng khi ánh đèn lướt qua hàng mi dài dày của cậu, trong phút chốc đó, gương mặt của cậu trông có chút tái nhợt gầy gò giống như tờ giấy cũ bong tróc trên tường.

Chủ Thần ngạc nhiên nhưng ngay sau đó, Vệ Ách đã lướt qua vai hắn, cầm áo đơn đi ra ngoài.

Tiếng bước chân của thanh niên biến mất trong lối đi, dọc theo cầu thang từ tầng hai đi xuống.

Chủ Thần dựa vào bức tường phủ đầy báo cũ, hồi lâu trong sân có động tĩnh.

Hắn không xuống tầng mà đứng thẳng người nhìn vào sân qua cửa sổ.

** ***

Đã mấy năm rồi Vệ Ách không dùng cách thủ công để lấy nước trong giếng.

Cậu lấy một thùng sắt từ tầng một của nhà khách, mang nó vào sân rồi ấn máy bơm nước mấy lần.

Nước phun ra từ miệng máy bơm nước, thứ đầu tiên chảy ra từ một cái giếng đã lâu không sử dụng là thứ nước đục màu đỏ rỉ sét, ấn hồi lâu mới dần trở nên trong vắt.

Vệ Ách rất bình tĩnh đè ép tay cầm của máy bơm.

Tóc của cậu xõa xuống quanh mặt, đâm vào có chút ngứa, nhưng Vệ Ách không để ý, cậu chỉ bình tĩnh ấn rồi xả nước cho đến khi nước trong, sau đó đặt thùng sắt xuống nước rửa mặt.

Cậu làm những việc này rất thành thạo, không hề giống lần đầu tiên sử dụng giếng nước kiểu cũ ở một quận nhỏ hoặc vùng nông thôn.

Trước khi người cha nghiện rượu của cậu gây tai nạn lái xe khi say rượu, thì cậu sẽ thường đến nhà chú Trần giặt quần áo bất kể xuân hạ thu đông.

Giếng nước ở nhà khách của làng Cổ Động Mộc chảy ra rất nhiều nước.

Một lúc sau, thùng sắt đã đầy nước.

Vệ Ách cúi xuống tạt nước lên mặt, rửa trôi ký ức dâng lên trong giây lát đó, ba năm trong không gian vô hạn cũng không phải hoàn toàn vô ích —— ít nhất nó như đã cách mấy đời, mười năm đầu đời tựa như đã xa xôi thành chuyện đời trước.

Nước lạnh chảy ra từ lông mi của cậu, Vệ Ách nhìn chằm chằm vào mặt nước méo mó.

Trong phút chốc, ngỡ như lại thấy được căn nhà khi xưa ấy.

Một ngôi nhà tương tự như làng Cổ Động Mộc cũng có bóng đèn chiếu sáng và tường báo dán trong phòng.

Mười mấy tuổi cậu mới chuyển đến thành Liên Khê, nhưng trước đó cậu vẫn sống ở một thị trấn cạnh huyện thành, trong thị trấn có rất nhiều tin đồn.

Khi đi học phải đi ngang qua con mương nơi mấy dì thím rửa rau, giặt quần áo.

"Ui đó là nhóc con nhà họ Vệ phải không? Tên nó là gì ấy nhỉ..." Dì mới chuyển nhà đến nhỏ giọng bàn tán: "Cái chữ đó rất cổ quái đúng không?"

"Ai lại đặt cho con mình cái tên kỳ quặc như vậy chứ?"

"Suỵt, ông bà nội của nó đã bị xe tông chết vào cái đêm nó chào đời, mệnh nó hung lắm, đừng có bắt chuyện với nó, đi mau đi."

"Ngay cả người cha nghiện rượu của nó cũng suýt bị nó khắc chết, không phải tháng trước khám ra ra ổng mắc bệnh ung thư gan à.

Ôi, mấy việc này linh lắm, không tin không được."

"..."

"Thằng ch ó đẻ, khắc mạng cha mẹ tao, khắc hết người này người khác."

Giọt nước nhỏ xuống từ lông mi của cậu, Vệ Ách bình tĩnh nhìn mặt nước đong đưa, lúc cậu mới chào đời, chính ông nội bà nội hay tin cháu trai sắp chào đời bèn đi hơn mười dặm đến huyện thành, ai ngờ vừa vào huyện thành thì đã bị xe tải tông chết.

Cả hai bị nghiền thành một đống thịt nát bấy trên đường, nghe nói người cha nghiện rượu đã tự tay hốt lại, phải mất một ngày rưỡi mới hốt lại toàn bộ.

Đó có lẽ là khoảng thời gian tỉnh táo nhất trong tám kiếp của Vệ Thành Hòa, ông ta gào khóc cả đêm trên lề đường.

Cuối cùng mắt ông ta đỏ ngầu xông vào bệnh viện, đặt tên cho cậu là Vệ Ách, Vệ Ách.

Thứ xui xẻo mang đến tai ách cho dòng họ Vệ.

Phải cảm ơn tổ quốc vì xã hội pháp lý lành mạnh và sự cố gắng của uy ban xóm làng, nếu không Vệ Thành Hòa nghiện rượu đó có thể nuôi sống cậu đến khi cậu mười tám tuổi hay không.

Vệ Ách, Ách, lục thân đều khắc, mệnh cứng đến nỗi bợm rượu cũng không chịu nổi.

Vào ngày Vệ Thành Hòa khám ra bệnh, lần đầu tiên Vệ Ách trộm rượu của ông, đi đến sườn đồi phía sau trường học rồi đập vỡ nắp rượu, vụn thủy tinh cứa vào tay, còn chưa kịp uống đã bị thầy Liễu đang đi kiểm tra thấy vậy quát lên ngăn cậu lại.

Khi đó thầy Liễu còn chưa dạy dỗ cậu nên người chỉ là một người thầy xa lạ.

Thầy Liễu bật đèn pin, dạy dỗ học sinh lạ mặt lúc đó mới tí tuổi, con nít con nôi mà đòi uống rượu rồi đưa cậu đến phòng y tế.

Trong lúc dẫn Vệ Ách về nhà, thầy Liễu gặp phải Vệ Thành Hòa nổi điên đập vào tường nhà bên cạnh, mắng dì nhà người ta không phải người đúng đắn.

Một giây trước mắng dì sát vách, một giây sau thấy Vệ Ách thì chuyển ngay sang mắng mẹ ruột lêu lỏng của cậu.

Vệ Thành Hòa rồ lên chửi hết tinh hoa của nước nhà, mắng thầy Liễu cả đời nhã nhặn danh giá phải xanh mặt, thầy run rẩy chỉ vào mũi ông ta cuối cùng mắng ra hai chữ "súc sinh".

Vệ Ách cảm thấy mắng ông ta súc sinh là vũ nhục súc sinh.

Cái tên Vệ Thành Hòa đó cả đời trộm gà trộm chó, uống rượu đánh bạc không gì không làm.

Điều tốt duy nhất mà ông ta từng làm, khi biết mình mắc bệnh nan y là không xài một cắc một đồng nào vào bệnh viện, chỉ ngày càng liều mạng uống rượu, uống đến nỗi nặng thêm.

Vệ Ách bắt đầu ở lại ký túc xá mà thầy Liễu tìm cho cậu.

Thầy Liễu đã tìm hiệu trưởng để hỏi về chính sách nhận con nuôi của địa phương, sau khi bị từ chối thì thầy không bao giờ nhắc đến nữa.

Thầy Liễu không phải người thân của cậu, chỉ là thầy thôi.

Rào.

Vệ Ách hắt nước lên mặt.

Chữ Ách lục thân đều khắc...!thầy Liễu không phải người thân của cậu, chỉ là thầy mà thôi.

Dòng nước lạnh rửa sạch mặt Vệ Ách, cậu dội cả xô nước lên mặt.

Mái tóc ướt bết vào cổ, chiếc áo sơ mi trắng nửa người phía đẫm nước trong bóng đêm.

Gió núi se lạnh thổi tới, dường như Vệ Ách không cảm nhận được cái lạnh, chỉ cúi người bình tĩnh ấn vào tay cầm rồi tiếp tục ép nước.

"Dù mày muốn làm vỡ máy bơm nước cũng đừng mạnh tay như vậy."

Phía sau, một giọng nói truyền đến từ góc tường trong sân.

Ánh sáng mờ ảo chiếu vào sân, Chủ Thần tựa vào một góc tường, buộc tóc đuôi ngựa cao, dáng người cường tráng mặc một bộ đồ thợ săn của dân tộc thiểu số, vài chiếc khuyên tai bằng đá lưu ly và mã não đỏ bắt mắt trong bóng tối.

Hắn nhìn Vệ Ách bên giếng nước, cậu không phát hiện hắn đã đứng đó bao lâu.

Thanh niên tóc bạc không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục ấn vào tay cầm như cũ, rồi lại múc đầy một xô nước.

Cậu cúi xuống, nhúng tay vào nước lần nữa.

"Thầy sâu kiến của mày không dễ chết như vậy đâu." Âm thanh của Chủ Thần vang lên từ phía sau.

Tay Vệ Ách dừng lại, mặt nước lắc lư, thùng sắt bị hất xuống đất, nước lạnh vung vẩy vào ống quần cậu, trong bóng tối đao Hộ Tát trượt ra ngoài được cậu cầm trong tay.

Sống đao cấn vào đốt ngón tay, Vệ Ách quay lại nhìn chằm chằm vào quỷ thần lờ mờ trong bóng tối.

Những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc bạc của Vệ Ách, cậu nghiến răng gằn tùng chữ: "Rốt cuộc mày đã biết những gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chủ Thần, cháu bé có ý an ủi vợ, nhưng vì miệng mồm của con khiến người ta thấy ghét thêm.

Đề nghị học "kỹ năng nói chuyện đi vào lòng người", "học cách nói chuyện có duyên".

Editor: 卫厄 họ Vệ đẹp có nghĩa là bảo vệ, giữ gìn nhưng tên thì không.

Ách có mấy nghĩa khác là tai nạn, tai ách, khốn khổ...!các nghĩa xui xẻo..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio