Boss song sinh tuyệt sắc của tôi

chương 141: khóc như mưa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những lời này của anh khiến Vương Tú Quân cảm thấy rất ngại. Vì lo cho sức khỏe của bố, nên nhân lúc thời gian vẫn còn sớm, cô ấy vội vàng kéo Tần Hạo ra ngoài.

Vương Tú Quân khá quen thuộc với các nhà thuốc Đông y ở Trung Hải. Bố cô – Vương Triều là một người luôn tin tưởng vào Đông y, bệnh gì cũng đến nhà thuốc Đông y để bốc thuốc. Vương Tú Quân quen mặt với nhà thuốc sau vài lần đi mua cho bố.

Các thầy thuốc ở Hoài Nhân Đường đều rất tinh tường. Vừa xem đơn thuốc, họ đã trợn trừng mắt, hỏi Vương Tú Quân bằng vẻ khó tin: “Tú Quân, đơn thuốc này do ai ghi thế? Không giống nét chữ của bố cô?”

Vương Tú Quân nhìn đôi mắt sáng rỡ kia, không khỏi ngây người. Trong lòng lại có thêm vài phần tò mò về Tần Hạo, cô ấy cảm thấy người này bí ẩn quá.

Sau khi họ lấy thuốc và quay về nhà, Vương Triều vẫn chưa trở lại.

Tần Hạo phụ trách sắc thuốc, Vương Tú Quân thì đứng bên cạnh quan sát và học hỏi.

Đến khi Vương Triều bước vào phòng thì mùi thuốc đã tỏa ra. Là dân Đông y, ông ta vừa ngửi mùi đã đoán được đơn thuốc có những gì.

Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt Vương Triều.

Thuốc đã sắc xong, Tần Hạo và Vương Tú Quân cũng bị lùa ra khỏi nhà bếp, còn Vương Triều bắt đầu bận rộn.

Một giờ sau, món ăn được bày ra bàn.

Chỉ cần ngửi mùi thơm thôi, Tần Hạo đã biết tay nghề của ông ta rất khá rồi.

Lúc ăn thì không được nói chuyện!

Đây là quy định nghiêm khắc nhất mà Vương Triều đưa ra. Vì vậy, từ lúc ngồi vào bàn và cầm đũa lên, Vương Tú Quân không hề mở miệng. Tần Hạo cũng nhận ra điều đấy. Như vậy cũng tốt, chuyên tâm ăn cơm là được rồi.

Ăn cơm xong, ông ta vẫn chẳng hề lên tiếng.

Tần Hạo chỉ đành xin phép rời đi trước.

Sau khi anh đi, Vương Tú Quân bưng bát thuốc ra và đưa cho Vương Triều đang ngồi trong sân.

“Bố, bố uống thuốc nhé?”, Vương Tú Quân khẽ nói.

Sắc mặt của Vương Triều bỗng ánh lên vẻ sợ hãi. Có rất nhiều cảm xúc cùng lúc hiện trên gương mặt ông ta: vui vẻ, yên tâm, giận dữ, lưu luyến…

Cuối cùng, Vương Triều vẫn cầm lấy bát thuốc, đoạn cất lời: “Cảm ơn Tần Hạo giúp bố. Còn nữa, Tú Quân, khi nào hai đứa dự định kết hôn?”

“Sao cơ ạ?”

Vương Tú Quân ngẩn ra.

Cô ấy không ngờ bố lại hỏi câu này. Như vậy có nghĩa là bố đã chấp nhận Tần Hạo, bố đã đồng ý rồi.

Gương mặt của Vương Tú Quân hiện lên vẻ kinh ngạc và hạnh phúc. Đối diện với ánh mắt chờ mong của bố, cô ấy mỉm cười ngại ngùng: “Vẫn còn sớm, sao bố lại sốt ruột thế ạ? Bọn con vẫn đang đi học mà!”

“Ha ha, sớm à, cũng không sớm nữa!”

Sau khi nói câu ấy, bỗng nhiên ông ta không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Uống thuốc xong, ông ta đặt bát xuống rồi đứng dậy, bước đến dãy tường trong sân.

Nơi ấy ngập tràn cỏ cây hoa lá, đều do chính tay ông vun trồng và chăm sóc. Nho trên giàn đã chín. Vương Triều đưa tay hái một quả, bóc vỏ rồi cho vào miệng, cảm thấy ngọt ngào đến tận tâm can.

Vương Tú Quân bắt đầu hoài nghi về suy đoán của Tần Hạo, bố của cô ấy thật sự mắc bệnh ư?

Cũng chính vào lúc này, Vương Triều đột nhiên ho dữ dội. Ông ta ho khùng khục, ho ra rất nhiều máu tươi. Một tay vịn vào tường nhưng Vương Triều vẫn không chống đỡ được, cơ thể từ từ ngã xuống.

“Bố!”

Thất thanh hét lên, Vương Tú Quân lập tức ngồi dậy, chạy về phía ông ta.

Bệnh viện Nhân dân Trung Hải!

Vương Tú Quân ngồi xổm trên sàn. Ánh mắt đờ đẫn, vẻ mặt vô cùng bất lực. Bố của cô ấy đã được đưa đến đây hơn một giờ rồi, bây giờ vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, không rõ sống chết.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, trong đầu Vương Tú Quân đến giờ vẫn trống rỗng.

Đến khi bình tĩnh trở lại, cô ấy mới phát hiện ra có điểm không ổn.

Vì sao Tần Hạo lại biết bố của cô ấy bị bệnh? Trước đó, sức khỏe của bố vẫn tốt mà.

Chẳng lẽ…

Vương Tú Quân càng nghĩ càng sợ hãi. Chuyện đáng sợ nhất đã xảy đến, vào thời khắc này, cô ấy thật sự rất cần có người ở bên cạnh.

Vương Bảo vừa hay tin đã tức tốc chạy đến bệnh viện. Trông thấy Vương Tú Quân dựa tường ngồi thụp xuống, anh ta cảm thấy vô cùng đau xót, vội vã chạy đến bên cô ấy.

“Ông ấy sao rồi?”, Vương Bảo sốt sắng hỏi.

Ngẩng đầu nhìn Vương Bảo, Vương Tú Quân không kìm nén được nữa, nước mắt lã chã rơi: “Anh ơi!”

“Không sao đâu, yên tâm. Đừng khóc mà. Ông ấy kiên cường lắm, không dễ dàng ra đi như vậy đâu!”, Vương Bảo vừa dứt lời thì đã tự phỉ phui cái mồm mình nói ra từ ngữ xui xẻo ấy.

“Em rể đâu?”

Hỏi xong, Vương Bảo mới chợt nhận ra vào lúc Vương Tú Quân cần người ở bên cạnh nhất thì Tần Hạo lại chẳng thấy bóng dáng. Thế này không ổn chút nào!

Vương Bảo không nghĩ ngợi gì, bèn gọi điện ngay cho Tần Hạo. Vương Tú Quân định nói gì đó, nhưng ngập ngừng một lúc, vẫn quyết định không ngăn cản.

Tần Hạo vội vàng đến bệnh viện.

Vừa gặp nhau, Vương Bảo đã cố tình lên giọng nghiêm khắc: “Em rể, thế này là không được! Vào thời điểm này, lẽ ra chú phải nhanh chóng đến cạnh em gái anh mới phải. Đừng có viện lý do này nọ!”

Tần Hạo chỉ lặng im không nói.

Vương Tú Quân bỗng cảm thấy xa lạ. Lần này cô ấy không chủ động tiến đến, khiến Tần Hạo cảm thấy có chút xa cách.

Vào lúc này, cô ấy mới bước đến chỗ Tần Hạo và nhìn anh bằng ánh mắt thâm trầm: “Anh biết bố tôi sẽ như thế, đúng không?”

Tần Hạo không biết đáp lại thế nào. Đúng là anh đã biết ngày này rồi sẽ đến.

Vương Triều lâm vào tình trạng này chính vì trận chiến đẫm máu trong rừng ấy!

Long Tứ bị thương nặng, Vương Triều cũng không ngoại lệ!

Kết quả của trận quyết chiến ấy là đôi bên đều trọng thương. Long Tứ còn trẻ, nhưng Vương Triều đã già. Vì không muốn con gái lo lắng, Vương Triều vẫn luôn giấu giếm chuyện này, kết quả lại khiến thương tích ngày một nghiêm trọng.

Thế nhưng, bây giờ Tần Hạo không có cách nào để giải thích chuyện này với Vương Tú Quân.

Im lặng có nghĩa là thừa nhận.

Đôi mắt của Vương Tú Quân ánh lên sự lạnh lẽo. Cô ấy tiếp tục chất vấn: “Anh đã ghi đơn thuốc gì cho bố tôi? Vì sao bố tôi vừa uống thuốc xong thì xảy ra chuyện?”

“Đơn thuốc trị thương, không hề có hại.”

Trái tim có phần nguội lạnh, Tần Hạo không ngờ Vương Tú Quân lại hoài nghi anh.

Vương Tú Quân nở nụ cười lạnh lùng: “Long Tứ là anh em của anh, cũng là đàn em của anh, không sai chứ?”

“Cậu ấy quả thật là anh em của anh!”

Tần Hạo không thể phủ nhận điều này.

Đau đớn ánh lên trong đôi mắt của Vương Tú Quân, cô ấy thẳng thừng nói: “Anh đi đi! Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!”

Tần Hạo lặng người không nói, cõi lòng lạnh lẽo vô cùng. Khẽ thở dài, Tần Hạo quay người, chầm chậm bước đi đi.

Anh đã đối xử với cô ấy thật lòng thật dạ, thế mà!

Vốn dĩ muốn giải thích, nhưng chuyện đã rồi, anh có nói thêm cũng chẳng thể thay đổi được gì nữa. Huống chi, trong chuyện này, Long Tứ không hề sai. Có chiến đấu ắt có thương vong, dấn thân vào con đường này thì sớm muộn gì cũng phải trả giá!

Anh vừa quay đi, còn chưa đến ngã rẽ thì cánh cửa phòng cấp cứu đã mở, bác sĩ cũng bước ra.

Vương Tú Quân vội chạy đến hỏi: “Bố tôi sao rồi?”

“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức!”

Bác sĩ rất lấy làm tiếc khi trả lời cô ấy như vậy. Nói xong, họ cũng rời đi.

Vương Tú Quân nghe như sét đánh ngang tai, ngất đi ngay lập tức.

Tần Hạo vội vã quay lại và chạy đến bên Vương Tú Quân, có phần xót xa khi nhìn bác sĩ đang cố gắng giúp Vương Tú Quân tỉnh lại.

Vừa mở mắt tỉnh dậy, Vương Tú Quân đã thấy mình nằm trong vòng tay Tần Hạo. Cô ấy chợt nghĩ đến bố, cơn giận lại bừng lên. Đẩy mạnh Tần Hạo ra, Vương Tú Quân hét lên: “Anh cút ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Cút!”

Vào giây phút ấy, Vương Tú Quân đã khóc như mưa!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio