Diệp Tâm vô cùng ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Bùi Cảnh Sơ, đáng lẽ ra giờ anh nên ở Mĩ mới phải.
Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, chiếc khăn giấy vẫn còn đang ở trên không trung, Bùi Cảnh Sơ cười dịu dàng lau miệng giúp cô.
"Anh biết là anh đẹp trai, nhưng em cũng không nhìn tới chảy nước dãi như vậy."
Diệp Tâm biết là mình bị quê, liền lấy lại tâm hồn đang treo ngược cành cây, phản bác:
"Aizza, mới có hơn tuần không gặp mà anh học đâu thói tự kiêu vậy? Anh có đẹp hơn nữa em cũng không thèm!" Như chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi tiếp: "Mà sao anh về nước sớm thế?"
"Anh để trái tim mình lạc về nước rồi, nên phải về tìm."
Diệp Tâm im lặng, anh cũng im lặng.
Bùi Cảnh Sơ thích cô, cả trường đều biết, cô cũng biết nhưng lại giả như không biết, luôn coi anh như anh trai mình.
"Tâm Tâm, đến khi nào em mới chịu mở lòng với anh?"
Tim cô đập nhanh một nhịp, nhìn thẳng vào mắt Bùi Cảnh Sơ, ánh mắt anh thực sáng, rọi vào trái tim đã nguội lạnh của cô. Nhưng tình cảm của cô đối với anh, cô hiểu rõ đó không phải tình yêu.
Đúng lúc cô đang bế tắc, một giọng nói mang theo hàn khí vang lên:
"Diệp Tâm, cô giỏi lắm, tôi bảo cô ngồi trong xe đợi mà cô lại dám không nghe lời à!"
Lãnh Mục Hàn xuất hiện, đem không khí ngại ngùng giữa cô và Bùi Cảnh Sơ xoá hết không còn dấu vết.
Lãnh Mục Hàn liếc nhìn Bùi Cảnh Sơ, cảm thấy thực không vừa mắt.
"Anh là ai?" Cả hai đồng thanh
"Tôi là bạn trai của Tâm Tâm!" Bùi Cảnh Sơ điềm tĩnh trả lời, một câu nói hết sức nhẹ nhàng nhưng có lực sát thương rất nặng a~
Lãnh Mục Hàn ngạc nhiên, Diệp Tâm cũng ngạc nhiên.
Cô quen Bùi Cảnh Sơ đã năm, chưa bao giờ thấy anh tuỳ tiện xác lập quan hệ với người khác như vậy, mà cô thì chưa đồng ý làm bạn gái anh nha!
"Anh Cảnh Sơ, anh..."
"Tâm Tâm, sự im lặng hồi nãy của em anh đã coi như em tạm đồng ý, cuối tuần anh sẽ đến nhà em." Nói rồi anh lập tức rời đi giống như sợ nếu ở lại, cô sẽ thẳng thắn từ chối anh.
Bùi Cảnh Sơ vừa nhìn qua đã biết, người đàn ông vừa mới đến có tình cảm không phải bình thường với Diệp Tâm, tuy rằng nói lời trách móc nhưng ánh mắt Lãnh Mục Hàn thập phần ôn nhu, khi nhìn thấy cô ở cùng người khác còn thoáng qua chút tức giận. Nếu anh không nhanh chóng tuyên bố chủ quyền, sợ rằng sẽ bị người khác cướp đi.
Biết rằng cô không thích điều này, nhưng nếu chậm chễ anh thực không an tâm.
Nhìn theo bóng lưng của Bùi Cảnh Sơ, ánh mắt của Lãnh Mục Hàn thập phần âm u, khuôn mặt mang theo sắc lạnh cực độ.
Diệp Tâm khẽ rùng mình, thầm nghĩ nếu anh ta biết vị hôn thê của mình chính là cô, mà lại ở ngay trước mặt anh công khai quan hệ với người đàn ông khác, chắc chắn đem cô nhai sống luôn.
Cô đâu biết, anh đã biết từ lâu rồi, đúng là anh rất muốn nhai sống cô a!
Hàn mặt lạnh: Hừ, dám hồng hạnh vượt tường trước mặt tôi à? Sau này xem tôi làm sao xử lí em!