Tác giả: Sát Sát
Lãnh Mục Hàn đưa Diệp Tâm đến một khu chung cư lớn ở trung tâm thành phố, nơi phồn hoa nhất ở cái chốn này.
Diệp Tâm ngạc nhiên, xung quanh đây có rất nhiều khách sạn, tại sao phải thuê chung cư?
"Anh định thuê chỗ này để ở ý hả?"
"Không phải thuê, tôi có mua một căn nhà ở đây."
"À..." Cô dường như hiểu ra vấn đề, nhìn khu nhà một lượt.
Lãnh Mục Hàn đưa cô đến trước cửa một ngôi nhà, nhìn sơ qua cũng biết nó xa hoa cỡ nào. Anh đưa cho cô một cái chìa khoá, dặn dò:
"Tôi có việc phải đi trước, em ở nhà một mình nhé."
"Cho tôi theo với, ở một mình rất buồn a~" Cô cầm lấy tay anh năn nỉ, trông cô lúc này thật đáng yêu, người nào đó tim đập loạn nhịp.
Bình ổn lại tâm trạng, anh xoa đầu cô nói:
"Ngoan ngoãn ở nhà đi, nhớ khoá cửa cho chặt, khu này nghe nói có rất nhiều kẻ biến thái đấy."
"Tôi thấy kẻ biến thái nhất chính là anh đấy." Thấy dụ dỗ anh không được cô lập tức buông tay anh ra, xị mặt mở cửa đi vào nhà, còn cố ý đóng cửa thật mạnh để nó phát ra tiếng rõ to.
Lãnh Mục Hàn thấy cảnh này thì phì cười, cô dù có làm bất cứ hành động gì đều rất đáng yêu.
Anh nhận ra từ khi gặp cô cho tới giờ anh đã thay đổi rất nhiều, đối với cô anh bao dung một cách kì lạ, những sự quan tâm lo lắng dành cho cô mà trước đó anh chưa từng có. Hình như khi yêu, con người ta đều khác đi thì phải.
Diệp Tâm thiết nghĩ, ngôi nhà không có người ở thường xuyên sẽ có nhiều bụi bẩn, nhưng nhà anh lại khiến cô rất ngạc nhiên.
Mọi đồ đạc trong nhà sắp xếp một cách gọn gàng, không thừa mà cũng không thiếu thứ gì, trên nền nhà không dính một hạt bụi.
Nếu không phải cô sớm biết Lãnh Mục Hàn là một người ưa sạch, nhất định sẽ nghĩ mình đi nhầm nhà hàng xóm.
Một buổi mệt mỏi ở bên ngoài, cô vừa nằm xuống sô pha liền thiếp đi lúc nào không hay.
Hứa Trình Nam dập tắt điếu thuốc nhìn người trước mặt, giọng nói có phần đắc ý:
"Anh họ, em đã sắp xếp xong hết rồi, phần còn lại chỉ chờ anh thể hiện nữa thôi, lần này không những khiến Diệp Khắc Sinh chịu đau khổ, mà còn khiến Lãnh Mục Hàn một phen chịu nhục."
Trên khoé môi người kia hiện đầy ý cười, ánh đèn mập mờ trong bar chiếu vào khuôn mặt điển trai của anh ta, lạnh lẽo mà dữ tợn.
Có lẽ, anh ta thực sự hận Diệp Khắc Sinh đến tận xương tủy, vậy nên mới bất chấp mọi thứ như thế để trả thù ông.
Khi tâm trí của một người bị chi phối bở hận thù, thực sự máu lạnh đến đáng sợ.
Lúc Lãnh Mục Hàn trở về nhà đã là năm giờ chiều, hoàng hôn bắt đầu xuất hiện. Thấy Diệp Tâm đang ngủ trên sô pha, ánh mắt anh liền trở nên nhu hoà.
Khi ngủ cô như con mèo nhỏ, an tĩnh đến lạ, thực khác với con người thường xuyên cãi anh hằng ngày.
Anh đưa tay vén mấy sợi tóc xoã trên mặt cô, cô liền giật mình mà tỉnh dậy.
"Anh về hồi nào vậy?" Cô còn chưa tỉnh hẳn ngủ, lúc hỏi anh giọng nói còn hơi khàn khàn.
"Vừa mới về. Mà sao em không lên phòng ngủ mà lại ngủ ở sô pha?"
Nhận ra được sự quan tâm trong lời nói của anh, lòng Diệp Tâm vui đến lạ, nhịp tim cũng vì thế mà chệch đi vài nhịp, quên mất cả việc trả lời câu hỏi của anh.
"Rột rột.." Âm thanh từ bụng cô phát ra, biểu tình với chủ nhân rằng nó đang đói.
CMN, kêu lúc nào không kêu sao lại kêu vào lúc này, cô thực muốn chui xuống cái hố nào đó ngay lập tức.
Lãnh Mục Hàn cũng nhận ra điều này, trực tiếp hỏi cô: "Em đói à?"
"Đúng vậy, cả chiều tôi ngủ nên..."
"Đợi một chút, tôi nấu cho em." Nói rồi anh cởi bỏ áo khoác ngoài, lập tức đi vào trong bếp.
Diệp Tâm nhìn theo dáng người anh mà không khỏi kinh ngạc, một người như anh không ngờ cũng biết nấu ăn. So với cô thì... Aizz, đúng là thảm họa!
Lãnh Mục Hàn mặc áo sơ mi trắng, xắn lên hai nấc để lộ ra phần cổ tay rắn chắc, trên trán lấm tấm mấy giọt mồ hôi thi thoảng chảy xuống cổ, trông thật mê người.
Trước đây, có bạn học từng hỏi co thấy đàn ông khi nào thì đẹp trai nhất, cô không trả lời được. Nếu bây giờ câu hỏi đó được lặp lại, cô chắc chắn sẽ không do dự mà trả lời: "Đàn ông khi nấu ăn là đẹp trai nhất!"