Lãnh Mục Hàn đến gặp ông nội của mình, hai người đã ba năm không gặp.
Lãnh lão gia đang đọc sách trong thư phòng, liền thấy quản gia chạy vội vào báo:
"Lão gia, Hàn thiếu gia cậu ấy trở về rồi."
"Ông nói cái gì? Thằng bé Mục Hàn trở về ư?" Ông ngẩng đầu lên nghi hoặc hỏi lại.
"Vâng, lão gia."
Lãnh lão gia bỏ quyển sách xuống, liền thấy Lãnh Mục Hàn từ ngoài cửa bước vào.
Anh không có một cử chỉ nào thừa thãi, trực tiếp tiến vào thư phòng.
Vị quản gia già ra khỏi phòng để hai ông cháu họ tiện bề nói chuyện.
Anh nhìn ông, ba năm, ông gầy đi nhiều quá.
"Ông nội, Tiểu Hàn bất hiếu, cháu về rồi."
Lãnh lão gia trên mặt hiện không ít nếp nhăn nhưng vẫn giữ được vẻ uy nghiêm, nhã nhặn cần có của một doanh nhân thành đạt.
Rõ ràng trong lòng ông rất vui, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
"Quyết định từ bỏ bên đó rồi sao?" Ông hỏi.
"Dạ chưa. Cháu về là muốn giải quyết bất hoà với ông, cũng mong ông chấp nhận Diệp Tâm - hôn thê của cháu."
"Vậy thích đi đi, Lãnh Diệp cháu có thể tiếp quản, nhưng vợ con nhất định phải là Uyển Như." Ông kiên quyết đáp, vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Lãnh Mục Hàn trước khi đến đây đã biết, rất khó di rời quyết định của ông nội. Nhưng anh vẫn muốn thử, thực lòng muốn ông chấp nhận cô.
Nhưng trong lòng Lãnh lão gia, cháu dâu của ông mãi mãi chỉ có thể là Mạn Uyển Như.
"Dù ông có không chấp thuận, cháu vẫn sẽ cưới cô ấy." Anh cũng cứng rắn không kém, không chịu nhún nhường dù chỉ một chút.
Hai người này, tính cách căn bản là giống nhau, đã quyết định chuyện gì thì càn khôn cũng khó lòng lay chuyển.
Vì vậy mới sinh ra bất hoà.
"Tiểu Hàn, cô gái đó có gì tốt? Luận về tài sắc, luận về gia thế, Uyển Như có gì kém cô ta? Hơn nữa Uyển Như còn cùng cháu từ nhỏ lớn lên bên nhau, con bé chắc chắn hiểu cháu hơn."
"Nhưng Diệp Tâm là người mà cháu yêu, đời này kiếp này không phải ai khác mà chính là cô ấy."
Vốn dĩ là đến để làm hoà, nhưng cuối cùng mâu thuẫn lại càng gay gắt.
Lãnh lão gia bất lực trước đứa cháu nhu nhược này, đành nói:
"Cháu đi đi, ta không còn hi vọng gì nữa. Hôn lễ của cháu tốt nhất đừng cho ta biết, ta không chấp nhận nó là con dâu Lãnh gia."
Lãnh Mục Hàn cúi đầu chào ông rồi đi ra ngoài, giữ bên người vẻ mặt lạnh lùng.
Chuyện này cô mà biết, chắc chắn sẽ đau lòng. Vẫn nên là để sau hãng nói thì hơn.
Lãnh lão gia nhìn theo bóng anh rời đi mà không khỏi đau lòng, ông biết anh đã nhường mình một bước, nhưng ông lại muốn anh nhường hai bước. Tính cứng đầu của anh giống hệt cha anh năm đó, nhất quyết ra đi tự thân lập nghiệp, rồi cuối cùng...
Ông sợ, rất sợ Lãnh Mục Hàn sẽ gặp chuyện như vậy. Đã từng một lần kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, ông không muốn cảnh đó lại tái diễn lần nữa.
Anh nhìn đồng hồ, đã giờ phút, giờ là anh phải bay rồi. Vẫn là nên đến sân bay ngay bây giờ.
Anh muốn gặp lại cô, nhanh chóng nhìn thấy mặt cô. Muốn xem xem khi xa anh, rốt cuộc cô có sống tốt không.
Nhưng, hình như lão thiên không công bằng với anh, còn chưa kịp để anh gặp được cô thì đã...
[•••]
Diệp Tâm đang học công thức nấu ăn trên mạng, muốn nấu cho anh một bữa ăn thật ngon.
Hừm, ít ra nếu không ngon thì cũng phải ăn được.
Chênh lệch giờ giấc trong nước và bên Mĩ vào mùa này hơn tiếng, hiện tại đã hơn giờ đêm, có lẽ anh cũng đã sắp đến nơi.
Cô thay đồ, chuẩn bị ra sân bay đón anh.
Đi qua phòng khách, ti vi đang phát thời sự đêm khuya.
"Theo thông tin mới nhất từ bên hàng không, chuyến bay AXT từ Mỹ bay về thành phố A gặp trục trặc lớn trong quá trình bay, rơi xuống biển Thái Bình Dương vào khoảng phút trước, hiện tại vẫn chưa xác định được vị trí máy bay rơi xuống..."
Tai cô ù đi, cố nhớ tên chuyến bay của anh.
AXT...
AXT...
AXT...
Diệp Tâm vội vàng vơ lấy điều khiển chuyển kênh khác.
"Chuyến bay AXT thuộc hãng hàng không XX từ Washington - Mĩ về thành phố A bất ngờ rơi xuống Thái Bình Dương..."
Cô tiếp tục chuyển kênh.
"Hiện nay đội điều tra về an toàn giao thông vận tải đang nỗ lực tìm kiếm vị trí rơi xuống của máy bay mang chuyến AXT, nhưng vẫn chưa có kết quả gì."
Bộp! Điều khiển trong tay cô rơi xuống đất, trời đất dường như quay cuồng.
Làm ơn, ai đó hãy nói với cô rằng đây không phải sự thật, rằng cô đang gặp ác mộng đi.
Làm sao có thể, sao lại trùng hợp đến mức như vậy?
Sao lại là chuyến bay đó, chuyến bay mà anh đã đi.
Vốn dĩ là anh trở về bên cô, tại sao lại hoá ra xa thế này?
Lãnh Mục Hàn, em phải làm sao đây? Rốt cuộc là phải làm sao đây?
Cô nhớ tới ngày hôm qua, lúc cô làm rơi điện thoại, trong lòng liền xuất hiện nỗi bất an.
Không lẽ là điềm báo ư?
Nước mắt cô từ bao giờ đã lăn xuống, chảy dài trên gò má trắng nõn kia. Cô lại khóc, dạo gần đây cô khóc nhiều quá rồi, đến nỗi cô quên mất bản thân mình trước kia là người mạnh mẽ như thế nào.
Mặn chát, cô không tin và cũng không muốn tin, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhất thời cô không thể nào tiếp nhận được hết.
Nếu, nếu toàn bộ chuyện vừa xảy ra là sự thật, Diệp Tâm cô thực sự không muốn tưởng tượng ngày tháng sau này của mình như thế nào.
Vậy nên...
Lãnh Mục Hàn, cầu xin anh, xin anh đừng có chuyện gì.