Dương Nguyên gọi toàn rau xanh cùng với hoa quả tươi, vì nếu ăn như vậy cô sẽ không buồn nôn, và cũng tốt cho em bé trong bụng cô nữa.
Còn Hướng An, đành phải ăn những thứ mà Dương Nguyên gọi vì chỉ cần ngửi thấy mùi dầu mỡ là Dương Nguyên lại thấy buồn nôn.
Lúc ăn xong, bỗng Hướng An kêu lên, “A, suýt nữa thì mình quên mất.” Sau đó, cô lấy một tấm thiệp từ trong túi xách ra đưa cho Dương Nguyên, “Cái này là thiếp mời cậu tới họp lớp tại khách sạn X.”
Dương Nguyên chẳng thèm để ý, theo trí nhớ của cô thì cô đâu có thân với bạn hồi cấp đâu, “Mình không đi.”
“Mình biết là cậu sẽ không đi nhưng lần này là do lớp trưởng Đường Lam đứng ra tổ chức, cậu ấy gửi mình đưa cho cậu. Nếu là của người khác đưa mình đã thay cậu vứt vào thùng rác từ lâu rồi.”
Dương Nguyên nhận lấy thiệp mời, trí nhớ của cô cho cô biết, mặc dù cô chẳng thân thiết với những người kia nhưng lớp trưởng Đường Lam thì khác, cô ấy luôn là một cô gái dịu dàng, hòa đồng với mọi người, vừa học giỏi lại vừa xinh đẹp, ai mà lấy được cô ấy là phúc phận của người đó.
“Dương Nguyên, cậu có muốn đi không?”
Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao tối nay Hàn Thiên cũng gặp khách hàng ở khách sạn đó, cô cầm thiệp mời nhét vào túi xách, “Được, dù sao mình cũng rảnh rỗi, mình sẽ đi.”
Thời gian không bao giờ dừng lại, Dương Nguyên và Hướng An cùng sánh vai nhau đi hết trung tâm này đến trung tâm nọ, trên tay ai nấy đều xách túi to túi nhỏ. Mặc dù có chút mệt nhưng hai người lại cảm thấy vui, đúng là không uổng phí một ngày nghỉ.
Hai người quyết định để đồ trên xe, rồi tới thẳng chỗ hẹn luôn.
Những kiểu họp lớp như này cũng chẳng cần mặc những bộ lễ phục xa hoa, cầu kì gì, chỉ cần mặc miễn sao là lịch sự nhã nhặn là được rồi.
Khách sạn này cũng là một trong những khách sạn thuộc quyền sở hữu của Hàn Thiên nên khi gọi điện nói cho anh thì anh cũng chẳng nói gì.
Vừa tới đại sảnh, Hướng An và Dương Nguyên đã được một người phục vụ nữ tận tình dẫn đường đi tới phòng hẹn trước.
Đường Lam là một cô gái xinh đẹp, sau mấy năm không gặp mà cô không già đi chút nào, có thể nói là càng ngày càng xinh. Cô ấy đang ngồi trong phòng tán gẫu với mấy người bạn khác, nhìn thấy Hướng An và Dương Nguyên tới thì đứng dậy, nhiệt tình đón tiếp.
“Dương Nguyên, Hướng An, hai cậu không có ai đi cùng sao? Trong thiếp mời mình ghi rất rõ là nếu có bạn trai thì phải cùng họ đi theo mà?”
Hướng An nghe vậy, giọng nói bất cần đời, “Đường Lam, cái này là cậu đụng vào nỗi đau của người ta rồi. Mình thì làm gì có bạn trai, hiện tại còn đang độc thân.”
Đường Lam có chút xấu hổ, khuôn mặt ửng hồng, “Thật xin lỗi, mình không cố ý.”
Hướng An cười ha hả, vỗ vai Đường Lam, “Không sao, hiện tại vẫn còn trẻ mà, lo gì chứ.”
Đường Lam cũng mỉm cười đáp lại, vẻ có hơi trách móc, “Cậu thật là… mấy năm nay sao không thấy bóng dáng cậu đâu hết vậy? Mà cậu cũng vô tâm thật, tốt nghiệp xong là cắt đứt mọi liên hệ với lớp, biệt tăm biệt tích không ai biết. Cũng may là lần này có Hướng An, không thì chắc lần này mình cũng chẳng mới được cậu mất.”
“Tại vì mình vừa tốt nghiệp là ra nước ngoài học, khi về nước thì bận nhiều việc quá.”
Đường Lam lâu ngày không gặp Dương Nguyên nên cũng nói chuyện với cô nhiều hơn, “ Cậu đó, đừng vì công việc mà quên bản thân, cũng nên tìm cho mình một người đàn ông tốt. Như mình đây này, mang tiếng là học giỏi nhưng chưa có tốt nghiệp đại học đã lấy chồng rồi.”
“Cậu lấy chồng rồi sao?”
“Ừ! Anh ấy lừa mình kí giấy đăng kí kết hôn.”
Dương Nguyên trố mắt ngạc nhiên, “Cậu bị lừa kí giấy đăng kí…”
Đường Lam thấy Dương Nguyên chuẩn bị la lớn thì nhanh tay bịt chặt lấy miệng của cô lại, “Cậu nói nhỏ thôi, đây là bí mật.”
Dương Nguyên gật đầu, “Vậy bây giờ thì sao? Cậu có yêu người đó không?”
Đường Lam đỏ bừng mặt gật gật đầu như một đứa trẻ, “Có, mình rất yêu anh ấy, bọn mình cũng vừa tổ chức hôn lễ vào một năm trước. Muốn mời cậu nhưng chẳng có cách nào liên lạc, lúc đó mình cũng không có liên lạc được với Hướng An.”
“Vậy chúc cậu hạnh phúc nhé.”
Dương Nguyên nói vài câu với Đường Lam, sau đó cùng ngồi vào bàn tiệc.