Cô nghĩ sao bèn nói vậy.
"Tôi... có thể đến trường đón bọn trẻ?"
"Không được!"
Tiêu Lăng không nghĩ, từ chối luôn. Anh để cô đi làm đã là một đặc ân rồi, nói gì thì hôm nay cũng chỉ là lễ công bố mở máy thôi, không phải ngày chính thức quay phim, anh chỉ cần sắp xếp người bên cạnh cô thì mọi chuyện cũng không có gì, còn để cho cô với vết thương như vậy đi đến trường đón bọn trẻ, nói gì anh cũng không định đồng ý.
“Sau lễ ra mắt em về thẳng đây, anh sẽ dặn Tiểu Trần đến đón bọ trẻ.”
Cô không có quyền nói không.
Tô Tố cụp mắt, gật đầu.
Tiêu Lăng ngoảnh đầu không muốn nhìn vẻ mặt buồn sầu của cô, sợ chính anh lại yếu mềm, anh dặn Tô Tố, “Lễ ra mắt bắt đầu lúc 10 giờ, em chuẩn bị rồi ăn sáng đi, anh sẽ cho người đưa em đến công ty, em sẽ đi cùng với người trong công ty đến hội trường.”
“.....Vâng!”
.....
Nửa tiếng sau, Tô Tố lại xuất hiện trước mặt anh.
Để phù hợp với hình tượng vai diễn Thẩm Nhất Tiếu, cô thay lên mình một chiếc sơ mi trắng tinh khôi, bên dưới là một chân váy xếp fly vân hoa, áo sơ mi dắt trong váy, chân đi guốc trắng. Tóc được cột cao, nơi cô toát ra một một rừng thanh xuân.
Mặt cô hơi trắng bệch, nên cố ý trang điểm nhẹ, sắc hồng trên má cô điểm thêm phần tươi tỉnh.
Tiêu Lăng ngắm nhìn Tô Tố, thần ra một hồi.
So với một Tô Tố trầm cảm, buồn rầu mấy hôm nay, anh vẫn yêu một Tô Tố sôi nổi, tươi tắn như vậy hơn! Tiêu Lăng đặt ánh nhìn lên đầu cô, anh nói nhẹ, “Bỏ tóc xuống đi!”
Mái tóc bị dây thun đen cột lại, che đi vết thương trên trán.nhưng cô vừa tháo chỉ, buộc như vậy chắc chắn sẽ đụng đến chỗ đau.
Tô Tố thần người một lúc, mấm chặt môi, tháo chiếc cột tóc xuống, nắm trong tay.
Mái tóc xoăn dài của cô bỗng chốc xõa xuống vai, vẻ tươi tắn trẻ trung lúc đầu phút chốc trở nên thong thả lại gợi cảm. Tóc vừa thả xuống, vết thương trên đầu lộ rõ ra, Tô Tố cắn môi, lấy tóc che đi một cách không tự nhiên.
Tiêu Lăng hơi trùng mắt, quay người nắm lấy chìa khóa, “Anh đưa em đi.”
Anh đưa!
Tô Tố vô thức phản cảm, chân cô khựng lại, Tiêu Lăng không nghe thấy động tĩnh gì, quay đầu lại hồ nghi nhìn cô, “Không định đi à?”
Cô nghĩ đến kết quả nếu phản kháng Tiêu Lăng, cô bấm chặt môi lững thưng theo sau anh.
Từ Cẩm Viên đến công ty truyền thông Tinh Quang, mất nửa giờ ngồi xe, trên cả chặng đường, trong xe tĩnh mịch, không khí vô cùng im lặng.
Khi đến công ty, đã là 9 giờ sáng.
Tiêu Lăng và Tô Tố cùng đi vào công ty, làm không ít người để ý, vì hôm nay là lễ ra mắt《Nhất Tiếu Nại Hà》, ở công ty, mọi người đều đang khá bận rộn, thấy Tiêu Lăng đến, mọi người đều rất kinh ngạc, lại nhìn thấy Tô Tố đi sau anh, họ lại giấu đi nét kinh ngạc của mình.
“Tiêu tổng.....”
“Hội trường lễ ra mắt đã sắp xếp xong chưa?”
“Chuẩn bị xong hết rồi ạ.” Người phụ trách đáp lời Tiêu Lăng, “Những cảnh quay trong học đường lần này đã thương lượng xong với lãnh đạo viện điện ảnh rồi ạ, chúng ta có thể mượn ký túc, khu dạy học và khuôn viên trường để quay phim, lễ ra mắt cũng được dàn dựng tại cổng trường viện điện ảnh, bây giờ bên đó đã dựng xong sân khấu, cũng đã thông báo cho cánh nhà báo rồi, chắc họ cũng đã chờ ở đó rồi.”
Tiêu Lăng luôn lạnh lùng trước mặt người ngoài, nghe thế anh cũng chỉ gật đầu nhẹ, “Trương Việt đâu?”
“Đang trong công ty ạ.”
“Kêu anh ta đi cùng Tô Tố.” Trương Việt là người quản lý có kinh nghiệm, anh ta biết phải làm những gì, hơn nữa lại là anh trai thư ký Trương, người khác cũng sẽ ít nhiều dễ dàng với anh ta hơn.
Trương Việt là người quản lý của Tô Tố, mệnh lệnh của Tiêu Lăng hợp tình hợp lý, người phụ trách cũng không suy nghĩ gì liền gật đầu luôn, “Thưa vâng.”
Tiêu Lăng sắp xếp xong mọi chuyện cũng không định nán lại lâu, thậm chí cũng chẳng căn dặn Tô Tố gì, anh đi về rất nhanh, anh vừa dời đi, Tô Tố như được thả lỏng toàn thân. Rất nhanh, cô cũng bắt đầu bận rộn, sau khi gặp Trương Việt cũng không kịp nói hai câu, đã có người giục họ nhanh xuất phát đến hội trường.
Gọi là lễ ra mắt cũng chỉ là lễ công bố một bộ phim bắt đầu mở máy quay, nhưng thực ra thông tin đã được đăng trên mạng hơn một tháng trước rồi, bộ phim 《Nhất Tiếu Nại Hà》này là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng Trịnh Đông, ông chuyên chỉ đạo những bộ phim nói về chủ đề thanh xuân, học đường, khi trước bộ phim khiến Đường Sảng nổi lên nhanh chóng kia cũng ra từ tay ông.
Bởi phim nổi nên ông cũng rất có tiếng, vì vậy lễ ra mắt lần này có không ít báo trí truyền thông kéo đến. Khi trước, sau khi phát tán thông tin trên mạng, vai nam chính của phim quyết định là Mộ Bạch xong, hình tượng của Mộ Bạch được cộng đồng mạng vô cùng tán dương. Còn vai nữ chính lại là bí ẩn, càng thu hút nhiều người dõi theo hơn, cho nên lần này khá nhiều nhà báo cũng nhắm đến vai nữ chính Tô Tố.
Trước cửa lớn của học viện điện ảnh, người đông như kiến, họ vây chặt lấy hội trường được dựng tạm thời. Đó là một khán đài lớn, phía sau lưng khán đài treo một tấm áp phíc cực đại, trên áp phíc là bốn chữ bắt mắt 《Nhất Tiếu Nại Hà》,bên cạnh là mấy chữ màu vàng-----Họp báo ngày mở máy.
Trên áp phích còn ghi rõ biên tập của phim, dàn diễn viên, nhà sản xuất, bên hợp tác, người sản xuất,...
Chỉ còn hai mươi phút, họp báo bắt đầu,Tô Tố mới vừa đến, vì có quá nhiều người, để tránh có chuyện ngoài ý muốn cũng vì để giữ bí mật đến cuối cùng, Tô Tố ở lại trong xe bảo mẫu mà chưa vội bước xuống.
Trong xe, chỉ còn lại cô.
Tô Tố nhìn qua cánh cửa xe, phía ngoài kia là biển người, cô cảm thấy căng thẳng, tay nắm chặt túi xách.
Cô phát hiện 5 ngày nay hay ở một mình, giờ cô thấy sợ những chỗ huyên náo đông người như vậy.
Tay cô bất giác sờ lên vết thương trên đầu.
“Cốc cốc!”
Có người đang gõ cửa kính xe, Tô Tố cứng người lại, lấy tay che vết thương như phản xạ.
Cô không phải một người quá chú trọng hình thức, nhưng cô phát hiện, cô không cách nào chấp nhận vết thương trên đầu.
Cô gẩy lớp tóc che đi vết thương, mới với lấy nút bấm trên xe, hạ cửa kính cuống.
Ngoài xe, Mộ Bạch đang đứng cúi người, anh mặc một chiếc sơ mi trắng và quần dài đen, vừa tinh tươm lại tuấn tú. Nụ cười của anh vừa trong trẻo lại vừa dịu dàng, rất có sức lan tỏa.
Tô Tố vừa nhìn thấy người quen, cô cảm thấy được thả lỏng hơn.
“Bên ngoài đông người quá, anh cũng vào trong ngồi một lát được không?’
“Vâng!” Tô Tố nhìn nụ cười của anh, vô thức gật đầu, “Được chứ ạ.”
Mộ Bạch cười một cái còn ấm áp hơn nữa, anh vòng qua phía còn lại của xe, mở cửa bước lên, ngồi cạnh Tô Tố.
“Tô Tố, lâu lắm không gặp em.”
Thực ra, hai người họ cũng mới mười mấy ngày không gặp thôi. Chỉ là do Mộ Bạch tâm trạng khác cô, nên mới thấy như đã lâu lắm rồi. Tô Tố gật gật đầu, 5 ngày nay cô sống như dài cả năm, cảm giác như đã trải qua một thế kỷ.
“Vâng ạ, lâu không gặp anh rồi.”
Mộ Bạch tâm trạng rất tốt, kịch bản《Nhất Tiếu Nại Hà》là do anh phát hiện được, hơn nữa còn ngầm đút vốn quay phim, anh còn nhận luôn vai nam chính. Lúc đầu anh chỉ định giết thời gian, ai ngờ nội bộ trong Tinh Quang đồn nhau, có người nói với anh vai nữ chính quyết định do Tô Tố thủ vai.
Từ đó, anh mới bắt đầu nghiêm chỉnh.
《Nhất Tiếu Nại Hà》là một bộ phim về chủ đề học đường, không được đầu tư nhiều, anh thử tính qua loa, bộ phim này đến lúc kết thúc cũng phải quay mất 3,4 tháng, cũng có nghĩa anh sẽ cùng làm việc với Tô Tố 3,4 tháng tới.
Đây là cơ hội vàng để nuôi dưỡng tình cảm của hai người!
Hai ngày nay anh đến nằm mơ cũng mơ đến cảnh tượng hai người ở cùng với nhau từ sớm đến tối.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Bạch càng dịu đi, anh đang định nói chuyện với Tô Tố, đột nhiên liếc thấy vết thương trên mép trán cô, sắc mặt anh thay đổi, gương mặt thanh tú tỏa nắng ấy bỗng lạnh đến đóng băng, không khí xung quanh như lạnh quánh.
Anh nắm lấy cổ tay Tô Tố, như muốn nghiến răng nghiến lợi, anh hỏi, “Ai đã làm!”
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm